Xuyên Thành Mẹ Yêu Của Bé Con Phản Diện

Chương 35

Sáng hôm sau khi đồng hồ báo thức reo vang, Quý Tri Lạc vẫn chưa muốn rời giường.

Hôm nay là thứ hai, bé phải đi học nên không thể đến muộn được. Chính niềm tin này đã khích lệ Quý Tri Lạc, ép bé dậy đi đánh răng rửa mặt trong lúc còn ngái ngủ.

Như thường lệ, trong phòng khách chỉ có một mình anh trai và dì giúp việc, Quý Tri Lạc leo lên chỗ ngồi của mình im lặng dùng bữa.

Quý Ninh Nhất hỏi bé: “Em đã xếp xong cặp sách chưa?”

Quý Tri Lạc gật đầu, bé có cảm giác hình như mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nên cũng không muốn nói chuyện.

“Em có mang theo bài tập về nhà không?”

Bàn tay đang cầm thìa của Quý Tri Lạc đột nhiên cứng đờ, đôi mắt tròn còn đang nhập nhèm vì ngái ngủ đột nhiên mở to.

"Có chuyện gì vậy?"

Quý Tri Lạc vội vàng trèo xuống ghế ăn rồi chạy vội đến phòng trẻ em, bé quên làm đèn l*иg mất tiêu rồi!

Tất cả là lỗi của mẹ, bé đã định tự mình chúng cơ mà.

Quý Tri Lạc nhăn mặt, bé không muốn bị coi là đứa trẻ hư không chịu làm bài tập đâu.

Nhưng khi bé mở cửa phòng trẻ em ra và nhìn thấy một chiếc đèn l*иg đỏ treo trên lan can, Quý Tri Lạc đã cực kỳ sửng sốt.

Đây không phải là chiếc đèn l*иg mà bé đã nhìn thấy trên điện thoại di động của mẹ ngày hôm kia hay sao? Nó vừa chui ra từ điện thoại di động của mẹ hả.

Quý Tri Lạc đi vào rồi kiễng chân lên gỡ đèn l*иg xuống, bé nhấc lên hạ xuống mấy lần để nhìn cho thật kỹ thì phát hiện ra trên tay cầm của chiếc đèn có khắc tên mình - Quý Tri Lạc.

Quý Tri Lạc đưa tay tới chạm nhẹ vào ngọn đèn l*иg rồi sờ thấy một cái nút nhỏ, bé vội ấn thử xuống xem sao.

Đột nhiên, chiếc đèn l*иg sáng lên, ánh sáng phát ra không chỉ có một màu mà là rất nhiều màu sắc sặc sỡ giống như cầu vồng vậy.

Đôi mắt tròn xoe của Quý Tri Lạc được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ nhiều màu sắc, khuôn mặt trắng nõn của bé cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Chiếc đèn l*иg này thực sự rất xinh đẹp.

Quý Ninh Nhất cũng đi tới từ đằng sau lưng bé, cậu vừa đến gần liền nhìn thấy chiếc đèn l*иg trong tay Quý Tri Lạc: “Tri Lạc à, em tự làm cái đèn l*иg này hả?”

Quý Tri Lạc quay lại nhìn anh trai mình, giọng đầy tự hào nói: “Mẹ làm cho em đó.”

Mẹ mua cho anh trai bé những bộ quần áo mới và làm cho bé một chiếc đèn l*иg thế nên Quý Tri Lạc cảm thấy cách mẹ đối xử với hai anh em bé chỉ hơi bất công chút thôi.

Quý Ninh Nhất vừa bước đến gần bé liền cúi đầu xuống nhìn chiếc đèn l*иg xinh đẹp đang phát ra ánh sáng rực rỡ này. Ánh đèn sáng rực dường như có chút chói mắt, cậu chớp mắt, hàng lông mi dài rủ xuống khẽ run rẩy, giọng nói cũng hơi trầm xuống: “Đúng là rất đẹp."

Quý Tri Lạc trân trọng chiếc đèn l*иg trong tay, bé vui vẻ mang nó đến trường.

*

Mỗi buổi chiều ở trường mẫu giáo Hoa Hoa thường sẽ tổ chức hoạt động ngoại khóa, nhưng hoạt động của ngày hôm nay hoàn toàn khác hẳn với ngày thường.

Buổi sáng các bạn nhỏ sẽ nộp bài tập thủ công là đèn l*иg cho cô giáo, tới buổi chiều cô giáo sẽ dán nhãn đánh dấu cho những bạn nhỏ làm đèn l*иg đẹp. Cô giáo còn chưa đến lớp mà các bạn nhỏ lớp mẫu giáo đã bàn tán sôi nổi với nhau rồi.

"Tiểu Nguyên, cậu làm loại đèn l*иg nào thế?"

Tiểu Nguyên nói: “Tớ và mẹ đã làm đèn l*иg từ vỏ chai nước khoáng đó. Trông cũng đẹp lắm.”

“Tớ không dùng phần giấy màu được cô giáo phát đâu, mẹ đã nói sẽ làm cho tớ chiếc đèn l*иg đẹp nhất.”

"Bức tranh được ghép từ lá cây mà Đông Đông làm lần trước trông rất đẹp. Chắc chắn lần này cậu cũng sẽ nhận được nhãn dán thôi!"

Vẻ mặt của cậu bé tên Đông Đông kia đầy khao khát: “Cô giáo nói lần này sẽ treo những chiếc đèn l*иg xinh đẹp ở cuối lớp đó.”

Niềm vinh dự khi tác phẩm của mình được treo trong lớp học chính là điều mà tất cả bạn nhỏ lớp mẫu giáo luôn kỳ vọng.

"Quý Tri Lạc, cậu làm loại đèn l*иg nào vậy?"

Lập tức có một bạn nhỏ khẽ “hừ” một tiếng trong cổ họng: “Đừng hỏi cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ nổi giận đó.”

Trong bức tranh được ghép từ lá cây lần trước, Quý Tri Lạc đã làm một con bướm. Tiếc là khi những đứa trẻ khác nhìn thấy bức tranh đều cười ầm lên và nói rằng chắc là trên đời này không có con bướm nào xấu xí đến vậy nữa. Quý Tri Lạc nghe thấy thế thì rất tức giận và đã xé nát bức tranh kia ngay tại chỗ.

Quý Tri Lạc nói: "Còn lâu tớ mới nổi giận nhé!"

Trên mặt bé lộ ra vẻ tự hào đắc ý đến mức không thể nào kiềm chế được: “Lần này, chiếc đèn l*иg của tớ trông cũng đẹp lắm đấy nhé.”