Xuyên Thành Mẹ Yêu Của Bé Con Phản Diện

Chương 34

Quý Tri Lạc lấy quyển nhật ký kia ra đặt lên bàn, bàn tay nhỏ lật giấy ra rồi cầm bút chì lên nghiêm túc viết: “Chủ nhật, mẹ đánh tôi, mẹ không cho tôi ăn…”

Chữ “khoai tây chiên” viết thế nào ấy nhỉ?

Bé còn nhớ đã từng nhìn thấy từ này trong phim hoạt hình, hình như khá khó viết. Bởi vậy, Quý Tri Lạc đã cẩn thận viết ra pinyin* của chữ này - "shu pian"

*Pinyin (nguyên văn là 拼音): Hay còn gọi là “bính âm”, là cách thức sử dụng các chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông của Trung Quốc, tác giả là Chu Hữu Quang. Bính âm được nhà nước Trung Quốc phê chuẩn vào năm 1958 và được thi hành năm 1979.

"Mẹ gan (đuổi) Phương popo (bà Phương) đi."

Mẹ sẽ mua quần áo Ultraman cho anh trai nhưng lại không mua cho bé, mẹ không cho bé ăn những món ăn ngon. Mẹ còn cố tình hỏi bé về vết sẹo lớn xù xì như con sâu bướm kia trên cánh tay bé, rằng tại sao bé lại bị như vậy...

Quý Tri Lạc cố gắng kể lại thật chi tiết về những điều tồi tệ mà mẹ đã làm với bé trong suốt hai ngày qua, viết xong bé chợt thấy buồn bã không sao kể siết.

Trước đây, mẹ chỉ biết gọi bé là “quái vật” và thường xuyên đuổi bé đi, nhưng giờ đây tính xấu của mẹ đã đỡ hơn trước rất nhiều rồi.

Nhưng nếu Quý Tri Lạc được yêu cầu chọn một điều, bé vẫn cảm thấy việc mẹ gọi mình là “quái vật” vẫn là điều bé ghét nhất.

Bé biết đây mấy chữ này không phải lời hay ý đẹp gì. Sau khi bé dùng chính những từ này để mắng thẳng mặt các bạn khác trong trường, bé đã bị thầy cô giáo khiển trách nặng nề, thậm chí còn bị phạt đứng nữa. Quý Tri Lạc cũng không dám nói cho thầy cô nghe là ai đã dạy mình những chữ ấy.

Khi Quý Tri Lạc viết đến đoạn mẹ cố tình hỏi thăm về vết sẹo trên tay mình, bé đã ngẫm nghĩ về những chuyện xảy ra sau đó một hồi lâu và quyết định dùng cục tẩy xóa dòng này đi.

Mẹ đã xin lỗi bé rồi, bé cũng bảo “không sao” nên không tính nữa.

Quý Tri Lạc đặt bút xuống, bàn tay nhỏ lướt qua trang giấy tìm về phần nhật ký trước đó. Cuối cùng bé cũng tìm được phần nhật ký ghi thù trong ngày sinh nhật của mình: Mẹ không tổ chức sinh nhật cùng tôi, mẹ còn đẩy tôi khiến tôi té ngã nữa...

Quý Tri Lạc cũng xóa đi dòng chữ ghi mẹ đẩy mình, nếu bé đã nói chuyện này không quan trọng thì xoá đi cũng được, không cần tính toán tiếp nữa.

Quý Tri Lạc cảm thấy mình đúng là một người rất công bằng, chắc chắn bé còn công bằng hơn mẹ mình nữa. Bé sẽ không giống mẹ chỉ mua bộ quần áo Ultraman đẹp đẽ kia cho mỗi anh trai.

Sau khi viết ra hết nỗi tủi hờn trong hai ngày qua của mình, cổ tay Quý Tri Lạc có chút đau nhức. Số pinyin trong quyển nhật ký này còn nhiều hơn cả chữ Hán, cách ghép vần để viết pinyin đều là do anh trai dạy cho bé, Quý Tri Lạc cũng học rất nhanh, lúc đó bé thực sự rất muốn học để ghi lại cảm giác ấm ức ấy.

Sau khi xoa nắn cổ tay một lúc lâu, Quý Tri Lạc cẩn thận đọc lại nội dung trong quyển nhật ký ghi thù của mình. Sau khi chắc chắn rằng phần nhật ký hôm nay không có lỗi chính tả, bé mới đặt quyển nhật ký về lại vị trí ban đầu của nó.

Sau đó ánh mắt của bé rơi vào tờ bản kiểm điểm đặt trên bàn. Đến tận lúc này, bản kiểm điểm 100 chữ mà mẹ yêu cầu bé viết mới chỉ có ba chữ.

Trong lòng Quý Tri Lạc lại càng buồn bã hơn, bé lấy quyển nhật ký ghi thù kia ra viết thêm một dòng: Mẹ fa (bắt) tôi viết bản kiểm điểm, tôi ghét mẹ!

Nhưng bé đã nói mình muốn viết. Và một người đàn ông phải nói lời giữ lời, nhất định không thể tùy tiện đổi ý.

Quý Tri Lạc lại nằm bò xuống bàn học nhỏ, bắt đầu chăm chú viết bản kiểm điểm.

Chuyện này đối với một đứa trẻ có vẻ hơi khó khăn nhưng Quý Tri Lạc không phải là một đứa trẻ bình thường, bé vẫn quyết tâm viết cho xong bản kiểm điểm này.

Hai mắt bé díp lại vì buồn ngủ, Quý Tri Lạc giơ tay lên dụi mắt rồi bò từ trên ghế xuống, cầm bản kiểm điểm kia đi ra ngoài.

Bé rón rén đi tới trước cửa phòng của Tư Điềm rồi ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhét bản kiểm điểm kia qua khe cửa cửa hẹp rồi đẩy nó vào sau trong phòng.

Bé không còn nợ mẹ nữa, bé đã đem bản kiểm điểm tới cho mẹ rồi.