Cúp máy chưa được bao lâu, trong điện thoại Tư Điềm đã nhận được tin nhắn nhắc nhở, báo rằng ba triệu tệ đã được chuyển vào trong thẻ ngân hàng của cô.
Tư Điềm có chút choáng váng vì quá đỗi bất ngờ, cô còn cẩn thận đếm đi đếm lại mấy số 0 kia tới mấy lần liền, cuối cùng không nhịn được phải khen Quý Giang Chu quá xuất sắc!
Vốn dĩ cô còn nghĩ Quý Giang Chu đã không muốn về nhà rồi mà còn thích đi quản chuyện của người khác, trong lòng cô thấy hơi khó chịu.
Nhưng sau khi nhận được nhiều tiền như vậy, Tư Điềm lập tức thay đổi suy nghĩ trong đầu mình.
Chồng không thích về nhà à? Không quan trọng.
Chồng bận đi công tác suốt ngày à? Không quan trọng.
Chồng không chịu chăm sóc con cái à? Không quan trọng.
Vì ba triệu tệ kia, Tư Điềm nghĩ dù Quý Giang Chu không chịu về nhà cũng không sao, chỉ cần anh chịu trả tiền phí sinh hoạt đúng hạn cho cô, cô có thể vui vẻ nuôi dưỡng và chăm sóc con cái một mình.
Tư Điềm không định xuống lầu ăn trưa nữa vì mấy món đó không hợp khẩu vị của cô.
Tới buổi chiều, chú Lư quản gia đến gặp Tư Điềm và nói với Tư Điềm rằng bà Phương đã bị sa thải.
Tư Điềm không ngờ ông quản gia này lại hành động nhanh tới vậy. Chẳng lẽ đây chính là cảm giác khi người ta nắm quyền trong tay hay sao? Cảm giác này cũng không tồi đâu, thảo nào người ta hay nói “quyền lực có thể làm bại hoại lòng người”.
Chú Lư lại hỏi: “Tối nay phu nhân muốn ăn món gì ạ?”
Tư Điềm lập tức báo tên mấy món cay nóng thơm nồng, chú Lư tập tức cung kính rời đi mà không hỏi thêm câu nào.
Chú Lư đã làm việc cho nhà họ Quý gần mười năm, lúc nào cũng luôn hoàn thành tốt công việc của mình. Chú không bao giờ hỏi quá nhiều và luôn tuân thủ nghiêm ngặt các yêu cầu của ông chủ. Lúc trước, việc để bà Phương ở lại đây là do ông chủ yêu cầu, bây giờ cũng chính ông chủ yêu cầu chú phải nghe lời Tư Điềm.
Chú Lư không nói cho Tư Điềm biết chuyện lúc chú đuổi bà Phương ra khỏi nhà, bà Phương vẫn hét ầm lên rằng ngài Quý đã đồng ý cho bà ta ở lại, sau đó còn nói Quý Tri Lạc không nỡ rời xa bà ta và muốn gặp Quý Tri Lạc. Nhưng từ đầu đến cuối, chú Lư hoàn toàn không thèm để ý, cũng nhất quyết không cho phép bà Phương được gặp Quý Tri Lạc.
Bà Phương đã rời đi nhưng tới tận lúc này, Quý Tri Lạc vẫn không hề hay biết gì.
Đến tận bữa tối ngày hôm sau, Quý Tri Lạc nhìn thấy món sườn heo om thịt kho tàu trong bát của Tư Điềm và món tôm nõn đã bóc sẵn vỏ cực kỳ nhạt nhẽo trong bát mình, bé mới cảm thấy đồ ăn của mẹ hình như ngon hơn, màu sắc tươi tắn và cách bày trí trông cũng đẹp mắt hơn đồ ăn của bé nhiều.
Quý Tri Lạc dùng thìa chọc vào đồ ăn trong bát, miễn cưỡng múc một thìa tôm cho vào miệng. Hai bên má bé phồng lên, nhai chóp chép mãi một lúc lâu mới chịu nuốt xuống.
Cuối cùng Quý Tri Lạc đứng lên ghế giả vờ bình tĩnh rồi đưa thìa về phía món gà cay đặt ngay trước mặt Tư Điềm, thành công múc được một miếng thịt gà nhỏ.
Khoé môi Quý Tri Lạc cong lên, vui vẻ nhấc đũa gắp miếng gà cay nhỏ kia vào bát của mình.
Nhưng bé vừa mới nhấc thìa lên khỏi đĩa đã có một đôi đũa dài thò tới, nhanh chóng gắp đi miếng gà cay trong thìa của bé.
Nhìn chiếc thìa trống rỗng trong tay, Quý Tri Lạc sửng sốt mất hai giây, sau đó bé dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Tư Điềm.
Tư Điềm trưng ra khuôn mặt nghiêm túc nói: “Món này trẻ con không ăn được.”
Quý Tri Lạc không tin: “Con ăn được mà!”
Bé đã thấy mẹ ăn mấy món này từ bữa tối hôm qua rồi. Mẹ ăn rất ngon, đồ ăn của mẹ nhìn còn ngon hơn nhiều, nếu mẹ ăn được thì bé cũng ăn được chứ.
Tư Điềm vẫn nói: "Không được, bao giờ con lớn mới được ăn."
Quý Tri Lạc không chịu, bé lớn tiếng hét lên: “Con muốn bà Phương!”
Bà Phương rất thích bé, chắc chắn sẽ cho bé ăn những món kia. Bà ta không giống như mẹ, mẹ luôn không chịu cho bé ăn bánh khoai tây chiên và các món ăn ngon.
Nhưng Quý Tri Lạc cao giọng gọi hai lần mà bà Phương vẫn không xuất hiện. Quý Tri Lạc đặt thìa vào trong bát rồi vội vàng trèo xuống ghế, bé nhìn quanh phòng khách mấy vòng cũng không thấy bất kỳ ai khác.