Tư Điềm cũng không nói luôn cho Quý Tri Lạc biết. Cô ngồi đó nhìn bé ngơ ngác tìm người một hồi lâu, cuối cùng cũng cười nói: "Bà Phương đã về nhà mình rồi, con không thể tìm được bà ta đâu."
Quý Tri Lạc nói: “Bà Phương sẽ không về nhà đâu, bà nói thích con nên muốn ở cùng con mà.”
Tư Điềm nói: “Mẹ bảo bà ta về nhà đấy.”
Quý Tri Lạc mở to mắt nhìn cô: “Sao tự nhiên mẹ lại bắt bà Phương về nhà?”
Tư Điềm cũng không cố ý giấu Quý Tri Lạc, cô bình tĩnh giải thích rõ lý do: “Thứ nhất là vì bà ta nói xấu mẹ trước mặt con, không phải là mẹ bắt con nhịn ăn sáng. Thứ hai là vì bà ta quá nuông chiều con, đến bữa phải bón thì con mới chịu ăn cơm. Chuyện này không có lợi cho quá trình trưởng thành của con.”
Còn có một nguyên nhân khác mà Tư Điềm chưa nói ra luôn. Cô thấy rất rõ ẩn ý đằng sau những hành vi ấy của bà Phương, lòng tốt của bà Phương đối với Quý Tri Lạc không thuần khiết tí nào. Nhưng cô thấy Quý Tri Lạc vẫn còn quá nhỏ, nếu bây giờ cô giải thích lý do này mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức, có nói nhiều hơn nữa chưa chắc Quý Tri Lạc đã hiểu được.
Ngoài ra, sau khi xem xét kỹ tình hình, Tư Điềm cảm thấy Quý Tri Lạc có chút đáng thương, cô thực lòng muốn bảo vệ tâm hồn ngây thơ non nớt của đứa trẻ này.
Nhưng hình như tâm hồn mong manh của Quý Tri Lạc không cần ai chăm sóc hết, bé lập tức hét ầm lên: "Con phải gọi điện cho bố. Bố đã đồng ý để bà Phương ở lại rồi mà."
Tư Điềm hơi nheo mắt lại, cuối cùng cô cũng hiểu được lý do tại sao Quý Giang Chu lại hỏi chú Lư về chuyện của bà Phương, hóa ra đều là do Quý Tri Lạc gọi điện cáo trạng với bố mà thành.
"Con gọi cho bố từ khi nào đấy? Thế mà còn học được cách gọi điện mách lẻo nữa à?"
Quý Tri Lạc vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Điềm liền nhớ tới chuyện hôm qua mình bị mẹ đánh, cái cổ ngắn ngủn của bé co lại ngay lập tức. Nhưng bé vẫn muốn làm một chàng dũng sĩ quả cảm liền nắm chặt hai nắm tay nhỏ: “Hôm qua bố đã hứa với con rồi, bố không thể nói xong lại nuốt lời như thế được!"
"Con muốn bà Phương cơ."
Tư Điềm nhếch môi cười, lạnh lùng đập tan ảo tưởng của đứa trẻ: “Con muốn cũng không được đâu. Bố con cũng đồng ý cho bà Phương về nhà, sau này bà ta sẽ không bao giờ quay lại đây được nữa.”
Quý Tri Lạc bị tin tức này làm cho hoàn toàn choáng váng, bé đứng ngơ ngác ở đó một lúc lâu mới gào ầm lên: "Con muốn bà Phương, con muốn bà quay lại! Bà Phương đi rồi thì không còn ai thích con nữa, con không chịu đâu..."
Đôi mắt bé dần đỏ lên và chất giọng non nớt kia của bé cũng khàn đi nhiều.
Mẹ không thích bé nên không cho bé ăn khoai tây chiên, còn nhốt bé vào tủ tối. Mẹ không chỉ không cho bé ăn thịt mà còn không mua cho bé quần áo Ultraman nữa...
Chỉ có mỗi bà Phương thích bé thôi, bây giờ bà Phương cũng đi mất rồi, thế mà bố bé còn đồng ý với mẹ. Quý Tri Lạc cảm thấy mình thực sự là một đứa trẻ rất đáng thương, rõ ràng các bạn nhỏ khác trong trường mẫu giáo đều có rất nhiều người thích cơ mà.
Tư Điềm nghe rõ mồn một từng lời Quý Tri Lạc nói, cô nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn. Quý Tri Lạc chỉ mới lớn có từng đó, sao có thể nói ra những lời như “không ai thích con cả” thế này? Tám phần mười là do có người lén lút nhồi nhét cho đứa nhỏ những suy nghĩ đó, mà Tư Điềm chẳng cần đoán cũng biết 80% vấn đề là do bà Phương mà ra.
Cô hỏi thẳng Quý Tri Lạc: “Ai nói với con là không ai thích con thế? Có phải là do bà Phương nói với con không?”
Quý Tri Lạc cúi đầu không nói gì, nhưng hành động này của bé đã giải thích được tất cả.
Tư Điềm nhìn Quý Tri Lạc đang cúi đầu vì tâm trạng buồn bã, cô chợt thấy hơi đau đầu: “Có nhiều người thích con lắm đấy, con xem này…”
Tự bản thân Tư Điềm cũng thấy ngượng khi nói người đó là mình. Hơn nữa, cô cảm thấy lúc này mình thật sự không có tình cảm sâu đậm tới vậy với Quý Tri Lạc, nên cô chỉ tay về phía Quý Ninh Nhất nói: “Anh trai con thích con lắm này, ngay cả ông Lư cũng rất thích con, còn có bố con nữa…”
Quý Tri Lạc ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi con ngươi đen nhánh chợt sáng ngời, hình như bé đang chờ cô kể ra thêm nhiều người hơn nữa.
Tư Điềm: “…Còn có thầy cô giáo và các bạn ở trường của con nữa.”
Quý Ninh Nhất đi tới bên cạnh Quý Tri Lạc, cậu cao hơn Quý Tri Lạc nhiều nhưng giọng nghe vẫn khá trẻ con. Cậu nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, Tri Lạc à, mọi người đều thích em mà.”
Quý Ninh Nhất suy nghĩ một chút rồi cúi đầu xuống đến gần tai Quý Tri Lạc, cậu thấp giọng nói ra một cái tên.
Quý Tri Lạc ngẩng đầu lên liếc nhìn Tư Điềm. Tư Điềm chớp mắt nhìn bé, cô còn nghĩ mình đã an ủi được đứa nhỏ này rồi. Nhưng đúng lúc này Quý Tri Lạc lại chạy tới, bé đẩy nhẹ chân cô nhưng lại không đẩy được.
"Con ghét mẹ!"
Quý Tri Lạc bỏ lại câu này rồi chạy nhanh lên lầu với đôi mắt đỏ hoe.