Xuyên Thành Mẹ Yêu Của Bé Con Phản Diện

Chương 30

Quý Giang Chu cầm điện thoại di động, lúc anh nghe thấy giọng điệu của Tư Điềm đột nhiên thay đổi thì khẽ cười nhẹ một tiếng.

"Thứ ba tuần sau anh trống lịch rồi, hôm đấy sẽ về nhà."

Tư Điềm: “Lúc anh về không cần mất công mang thêm gì về cùng đâu, em cũng không phải kiểu người ham mê vật chất, chỉ cần mang theo thứ anh vừa nhắc đến hồi nãy là được.”

Quý Giang Chu ừ một tiếng: “Em có thích mẫu túi mới ra của hãng C không?”

Quý Giang Chu hỏi vậy là vì từng nghe trợ lý nói qua. Khi vợ của cậu trợ lý này biết bọn họ sắp đến nước S, cô ấy đã nhờ chồng mua về cho mình một chiếc túi xách mới làm quà vì trong nước vẫn chưa bàn bán sản phẩm này.

Thực ra không phải là do Quý Giang Chu cố ý nhớ kỹ việc này, chìa là khi nói chuyện với Tư Điềm thì anh chợt nhớ tới thôi.

Tư Điềm cảm thấy Quý Giang Chu thực sự rất giỏi đặt câu hỏi cho người khác. Anh sẽ không thẳng thừng hỏi cô có cần thứ gì đó hay không, mà lại hỏi xem cô có thích thứ đó không.

Tư Điềm không có sở thích theo đuổi những mặt hàng xa xỉ, nhưng cô biết những chiếc túi mới của các thương hiệu cao cấp kiểu này được rất nhiều người hoan nghênh. Cũng có rất nhiều người có thể kiếm được một khoản tiền nhỏ từ việc bán túi xách sau khi họ mang hàng mới từ nước ngoài về.

Tư Điềm quả quyết nói: “Cái túi đó đẹp lắm, em rất thích.”

Quý Giang Chu nói anh đã hiểu.

Cảm giác tức giận lúc nãy của Tư Điềm đã hoàn toàn nguôi ngoai. Quả nhiên, trên đời này không có việc gì mà tiền không thể giải quyết được, nếu còn chuyện mà tiền không thể giải quyết được thì chắc chắn là do số tiền trong tay người đó không đủ mà ra.

Tuy nhiên, tiền bạc vẫn không thể ăn mòn hoàn toàn lý trí của Tư Điềm. Cô vẫn nhớ mục đích chính khiến mình phải bắt đầu cuộc gọi này, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện của cô đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Bà Phương thật sự không thể tiếp tục ở lại đây được nữa. Quý Tri Lạc dựa dẫm vào bà ta vì bà ta sẵn sàng nuông chiều theo ý của Quý Tri Lạc mà không có nguyên tắc gì cả. Chuyện này cực kỳ có hại cho sự phát triển của tụi nhỏ.”

“Anh hiểu rồi.” Quý Giang Chu nói: “Việc này cứ để em toàn quyền xử lý đi.”

Tư Điềm vừa mới nhận được một khoản tiền lớn, cô lập tức đáp: "Em sẽ lo liệu ổn thoả, anh ở bên ngoài chỉ cần tập trung và chăm chỉ làm việc là được."

Quý Giang Chu cười nói: "Được."

Tư Điềm còn đang định nói “nếu anh không có chuyện gì nữa thì em cúp máy đây” thì giọng của Quý Giang Chu lại vang lên trong điện thoại: “So với trước kia thì em đã thay đổi rất nhiều.”

Tư Điềm hơi giật mình. Tất nhiên là cô đã thay đổi rất nhiều, dù sao thì thứ trú ngụ bên trong cơ thể này đã là một người hoàn toàn mới. Nhưng cô không thể để những người khác biết chuyện này được, vì có thể ngay sáng ngày hôm sau cô sẽ phải nằm trên bàn giải phẫu mất.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra lời giải thích nào, Quý Giang Chu lại lên tiếng: "Nhìn thấy sự thay đổi của em, anh rất vui."

Tư Điềm bình tĩnh nương theo bậc thang kia đi xuống, vẻ mặt không thay đổi: “Bởi vì em đã lớn rồi.”





Sau khi cúp máy, Quý Giang Chu vẫn ngồi đăm chiêu trên ghế, hình như anh đang suy nghĩ đến điều gì đó.

Suốt ba năm vừa qua, công ty vẫn đang trong thời kỳ mở rộng quy mô kinh doanh, anh cũng phải thường xuyên đi nước ngoài công tác. Khó khăn lắm mới về nước được một lần, mỗi lần về nhà cũng chẳng ở lại được bao lâu.

Đương nhiên anh nhận ra Tư Điềm đang dần thay đổi nhưng Tư Điềm chỉ nói là do cô sinh Quý Tri Lạc nên mới thành ra như vậy. Quý Ninh Nhất rất ỷ lại vào mẹ của mình, mà Quý Tri Lạc vẫn còn quá nhỏ nên lúc đó Quý Giang Chu đã tìm người có chuyên môn tới chăm sóc hai đứa trẻ. Sau này, Tư Điềm nói với anh rằng cô đã khỏe lại rồi nên muốn đuổi người kia đi.

Sau đó, Quý Giang Chu cảm nhận được sự thay đổi của Tư Điềm khi anh trở về nhà, nhưng anh cũng không bận tâm nhiều lắm. Tuy đã kết hôn nhưng hai người họ lại không có tình cảm với nhau, cuộc hôn nhân này trở thành hiện thực là do bố mẹ anh ra lệnh và Tư Điềm cũng nguyện ý kết hôn mà thôi.

Tuy nhiên, lúc đó Tư Điềm đúng là một người vợ rất đảm đang, Quý Giang Chu cũng thấy rất an tâm về cô. Nhưng chẳng biết từ khi nào mà đã anh bắt đầu yêu cầu chú Lư chú ý nhiều hơn đến tình hình ở nhà và nếu có chuyện gì thì phải liên lạc lại báo cho anh biết ngay. Tới bây giờ khi cẩn thận ngẫm nghĩ lại, Quý Giang Chu cũng không nhớ rõ nữa.

Tuy rằng mỗi lần anh về nhà, Quý Ninh Nhất đều bảo mẹ rất tốt với mấy đứa nhỏ, Quý Tri Lạc cũng chưa bao giờ phàn nàn điều gì, mọi thứ dường như không khác gì trước đây. Nhưng chẳng hiểu sao, Quý Giang Chu lại cảm thấy Tư Điềm đã thay đổi, sự khác biệt này khiến anh cảnh giác và trong suốt ba năm qua, anh chưa từng gần gũi với Tư Điềm thêm lần nào nữa. Dù sao thì anh vốn là kiểu người không quá ham mê chuyện sắc dục.

Nhưng hôm nay, khi Tư Điềm chủ động gọi điện thoại cho anh, anh lại nghĩ đây là dấu hiệu cho thấy mọi chuyện đã ổn hơn trước nhiều. Quý Giang Chu cũng không quan tâm đến nguyên nhân gây ra sự thay đổi của cô, anh quan tâm tới kết quả cuối cùng hơn.