Bà Phương cười mỉa, buông đũa xuống, thật ra ngay từ đầu mục tiêu của bà ta là lấy lòng Quý Ninh Nhất, dù sao Quý Ninh Nhất đã lớn hơn nữa càng nghe lời, nhưng tiếp xúc không quá hai lần, bà Phương đã từ bỏ.
Quý Ninh Nhất rất khó lấy lòng, đôi mắt ấy tựa như có thể nhìn thấy mọi vật vật. Bình thường cậu bé chỉ thích đi theo Tư Điềm, cho dù Tư Điềm không quan tâm hay nói nặng lời với cậu bé.
*
Tư Điềm đi theo chú Lư, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, sao lấy hợp đồng của người giúp việc thôi mà cô cũng phải tự đi, nhưng dù sao cô cũng không quen với hoàn cảnh xung quanh, Tư Điềm cũng chỉ có thể đi theo.
Cho tới khi chú Lư hỏi cô: “Phu nhân, cô muốn lấy hợp đồng của bà Phương làm gì vậy?”
Tư Điềm nói: “Quan điểm giáo dục của bà ta xung đột với tôi, tôi muốn sa thải bà ta.”
Chú Lư vẫn nói bằng chất giọng ôn hòa: “Phu nhân, hôm nay tiên sinh đã gọi cho tôi, Tri Lạc tương đối ỷ lại bà Phương, cậu bé không muốn bà Phương rời đi.”
Tư Điềm:?
“Ông nói tiên sinh, là Quý Giang Chu sao?”
Lư thúc nói: “Đúng vậy.”
Tư Điềm lập tức cảm thấy đầu cô muốn bốc khói, cảm giác xấu hổ ập tới mãnh liệt.
Thái độ của chú Lư rất rõ ràng, ông ấy chỉ nghe theo lệnh Quý Giang Chu, yêu cầu cô đi theo lấy hợp đồng thật ra không phải là đi lấy thật, ông ấy chỉ muốn nói chuyện với mình cô thôi.
Tư Điềm hơi bình tĩnh lại: “Tôi biết rồi.”
Chú Lư mỉm cười xin lỗi.
Tư Điềm một mình ngồi ở trong phòng, sau khi nỗi xấu hổ qua đi, lửa giận lại bốc lên trong lòng.
Quý Giang Chu sao lại như vậy? Theo như nội dung viết ở trong tiểu thuyết thì anh là một người yêu con trai tới mất não, là tổng tài bá đạo vì con trai mà có thể trực tiếp làm người ta phá sản.
Chuyện này chẳng liên quan gì tới Tư Điềm, đoán chừng cô vẫn có thể tách hạt dưa ra ăn.
Nhưng bây giờ cô đã xuyên sách rồi! Còn gánh vác nhiệm vụ quan trọng như vậy, Quý Giang Chu chính là một tên kéo chân sau.
Trong lòng Tư Điềm rất tức giận, cô mở điện thoại ra tìm số, thuận lợi thấy được tên của Quý Giang Chu, mạnh mẽ ấn gọi.
Cô nhất định phải nói cho Quý Giang Chu, anh không muốn quản thì đừng quản, đừng có mà đứng đó khoa tay múa chân!
Cuộc gọi đã được kết nối —
“Tư Điềm, có chuyện gì vậy?” Một giọng nam vang lên giống hệt như trong tưởng tượng, trầm thấp dễ nghe, nhưng lần đó Tư Điềm giống như người ngoài cuộc, lần này là gọi thật, cảm giác này không quá giống nhau.
Giọng nói đàn ông dễ nghe như vậy khiến cô như không có sức chống cự, nhưng Quý Giang Chu thật quá đáng, Tư Điềm hung dữ hỏi: “Anh không biết là có chuyện gì sao?”
Người ở đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó đè nén cảm xúc nói: “Em nói đi.”
“Vì sao anh lại muốn giữ bà Phương lại, anh có biết bà ta làm gì với Quý Tri Lạc không?” Tư Điềm nói ra tất cả mọi thứ, bao gồm những chuyện không chỉ hôm nay rằng bà Phương nói cô nói bậy, muốn chia rẽ quan hệ của cô và Quý Tri Lạc, ăn cơm còn muốn đút cho Quý Tri Lạc, cuối cùng tổng kết: “Anh đã lâu rồi chưa về nhà, không muốn chăm sóc con thì cũng đừng ở đó khoa tay múa chân.”
Sau một hồi im lặng, Tư Điềm nghe thấy lời xin lỗi của Quý Giang Chu: “Xin lỗi, là do anh không hiểu rõ.”
Tư Điềm hừ nhẹ, không nói gì.
Chỉ cần nói xin lỗi là được à? Cô mới là bà chủ của nhà họ Quý, kết quả không có một chút quyền lên tiếng nào hết.
“Thứ ba tuần sau anh sẽ trở về.”
Tư Điềm cười lạnh: “Anh bận lắm cơ mà, trở về làm cái gì.”
Quý Giang Chu không để ý tới lời châm chọc mỉa mai của cô, anh chỉ nói: “Nghe nói em dẫn Ninh Nhất đi mua quần áo.”
Tư Điềm: “Đúng vậy.”
“Tiền đủ dùng không, để anh bảo trợ lý chuyển cho em thêm 100 vạn.”
Tư Điềm: ?
“Viên đá quý mà em muốn anh đã thấy ở cuộc đấu giá tại nước S, trở về sẽ tặng cho em.”
Tư Điềm: ??
“Em ở nhà vất vả, anh sẽ để trợ lý chuyển thêm cho em hai trăm vạn từ tài khoản của anh cho em.”
Tư Điềm: !!!
Cô dịu giọng nói: “Thứ ba tuần sau anh về à? Anh có bận lắm không, bận thì không cần về gấp đâu, em ở nhà cũng ổn, hai đứa trẻ cũng rất ngoan, chỉ là bây giờ chăm trẻ con thật sự tốn tiền, anh không cần về đâu nhưng tiền thì có thêm cũng tốt, em dẫn mấy đứa trẻ đi mua quần áo.”