Tư Điềm thiếu chút nữa không nhịn được, cô phải nắm chặt tay lại mới miễn cưỡng duy trì cảnh tượng mẹ hiền con thảo này, thằng nhóc thối, vậy mà dám nói cô ngốc!
Nhưng mà cô cũng coi như là biết được chuyện hai chiếc nạng xuất hiện trong phòng là thế nào, lần lượt bị thương cùng với Quý Tri Lạc, một người là cánh tay, một người là chân, nghe có vẻ bù trừ nhau.
“Đến giờ ăn trưa rồi, con đi rửa mặt rồi ra ăn đi.” Tư Điềm nói.
Quý Tri Lạc cúi đầu xem giờ trên đồng hồ thông minh, liếc nhìn thời gian một cái rồi nghiêm túc nói: “10 giờ 50, vẫn chưa tới giờ ăn cơm.”
Tư Điềm nói: “Mẹ đói bụng rồi, hôm nay mẹ muốn ăn cơm sớm một chút.”
Quý Tri Lạc bĩu môi, cảm thấy thật không công bằng, bé đói bụng nhưng không thể ăn khoai tây chiên, mẹ đói bụng thì lại có thể ăn cơm sớm một chút.
11 giờ, đúng giờ ăn cơm, hai đứa trẻ và Tư Điềm ngồi ở bàn ăn có rất nhiều món nhưng lại là đồ thanh đạm, Tư Điềm là người không cay không vui, cô lập tức cảm thấy chẳng muốn ăn gì cả, buổi sáng cô đã ăn no rồi nên giờ cũng không đói bụng.
Tư Điềm quyết định đợi lát nữa nói với dì nấu ăn rằng sau này cho thêm chút ớt cay, tách đồ ăn của cô với hai đứa trẻ ra.
Quý Ninh Nhất ngồi ở bên cạnh Tư Điềm, ăn cơm cũng rất lịch sự, thể hiện rõ việc mình đã được giáo dục tốt, hoàn toàn không khiến người ta phải lo lắng.
Nhưng mà Quý Tri Lạc lại không làm gì, Tư Điềm liếc mắt nhìn sang, trông thấy bà Phương cầm lấy chén, chuẩn bị đút cơm cho Quý Tri Lạc.
Tư Điềm cau mày lại: “Bà Phương, Tri Lạc có thể tự mình ăn cơm.”
Thực sự cô quá bận, vẫn chưa kịp nói với quản gia sa thải bà Phương, buổi chiều cô nhất định sẽ nói.
Bà Phương lại nói: “Phu nhân, Tri Lạc còn nhỏ như vậy, tay cầm đĩa thìa không chắc, sao có thể ăn cơm chứ.”
Tư Điềm nhìn về phía Quý Tri Lạc, cố tình nói với vẻ giễu cợt: “Con đã ba tuổi rưỡi rồi mà vẫn chưa cầm chắc đũa được sao?”
Lỗ tay Quý Tri Lạc lập tức đỏ lên: “Con có thể!”
Ở nhà trẻ bé vẫn tự mình ăn cơm, bé có một cái muỗng xinh đẹp, nhưng lại rất ít sử dụng đũa.
Bà Phương lại không quá nguyện ý buông tay: “Phu nhân, Tri Lạc vẫn chỉ là một đứa bé.”
“Bà Phương, để cháu tự làm.” Quý Tri Lạc lấy một đôi đũa, tự mình nỗ lực gắp đồ ăn, nhưng dù sao bé cũng ít khi sử dụng đũa, gắp nhiều lần mới kẹp được, run rẩy gắp vào trong chén mình, trên khuôn mặt nhỏ lập tức hiện vẻ vui mừng.
Bà Phương thấy thế, lập tức bưng chén lên, chuẩn bị đút tiếp: “Tiểu thiếu gia của bà, cháu vẫn còn nhỏ như vậy sao tự mình ăn cơm được, để bà giúp cháu nào.”
Tư Điềm hoàn toàn không nhịn được nữa, cô tức giận trực tiếp gọi: “Chú Lư!”
Chú Lư là quản gia nhà họ Quý, nghe vậy lập tức đi tới, Tư Điềm nói: “Lấy hợp đồng của bà Phương ra cho tôi.”
Sắc mặt của chú Lư vẫn không thay đổi, ông chỉ nói: “Phu nhân, xin mời đi cùng tôi.”
Tư Điềm không chút nghi ngờ đi theo chú Lư tới một gian phòng khác.
Trong phòng khách, sắc mặt của Phương thay đổi lớn, đút cơm cũng không đút đúng, Quý Tri Lạc lắc đầu: “Bà Phương, để cháu tự ăn cơm.”
Bé cũng đã ba tuổi rưỡi, là một cậu bé lớn rồi.
Bà Phương luống cuống, vừa nãy hành động của Tư Điềm rõ ràng là muốn sa thải bà ta, nhưng bà Phương lại đặt cược toàn bộ lên người Quý Tri Lạc, tuy rằng bà ta mới làm việc tại nhà họ Quý có ba năm nhưng đã coi như hiểu rõ mọi chuyện trong nhà.
Tuy Tư Điềm là bà chủ nhà họ Quý, nhưng mà lại là người không có tiếng nói nhất trong nhà, thậm chí còn không bằng hai đứa trẻ.
Cho nên mục đích của bà Phương từ trước tới giờ đều nhằm vào Quý Tri Lạc, chỉ cần Quý Tri Lạc ỷ lại vào bà ta là bà ta có thể làm việc ở nhà họ Quý, theo lý mà nói thì bà ta không nên hoảng sợ, chỉ là vừa nãy biểu hiện của Tư Điềm quá mức dọa người, không hề giống vẻ yếu đuối mặc kệ sự đời như trước.
Bà Phương chỉ có thể hỏi Quý Tri Lạc: “Tri Lạc, cháu đã nói với bố cháu chưa.”
Quý Tri Lạc ngậm cơm trong miệng, trả lời bà ta một cách không rõ ràng: “Nói cái gì ạ.”
Quý Ninh Nhất vẫn còn ở đây, bà Phương biết đứa nhỏ này tinh ranh như quỷ, cũng không dám nói quá rõ ràng, chỉ nói: “Tri Lạc còn muốn ăn khoai tây chiên không?”
Trong nháy mắt Quý Tri Lạc đã hiểu: “Cháu nói rồi, bố đã đồng ý với cháu.”
Bà Phương yên tâm: “Tri Lạc đúng là đứa bé ngoan, muốn ăn gì để bà giúp cháu nào.”
Quý Ninh Nhất hơi cau mày lại: “Bà Phương, bà không cần phải giúp Tri Lạc, em ấy làm được.”