Tư Điềm chú ý đến bản hướng dẫn được đặt trên sàn nhà, cô cầm lên, mới nhận ra trường mẫu giáo đã phát một túi tài liệu, cách dễ nhất chính là làm theo những điều ở trên.
Nhưng Tư Điềm thoáng liếc nhìn thành phẩm, lại cảm thấy trông rất bình thường nên nói: "Mẹ dạy con cách làm một chiếc đèn l*иg đẹp.”
Quý Tri Lạc cầm trong tay tờ giấy màu sắc rực rỡ, nửa tin nửa ngờ, chỉ bản hướng dẫn nói: "Cái này rất đẹp."
Tư Điềm tìm một video làm đèn l*иg thủ công trên điện thoại, kéo thẳng tới cuối video cho Quý Tri Lạc nhìn thành phẩm.
Đèn l*иg trong màn hình điện thoại đẹp hơn trong bản hướng dẫn gấp trăm lần, tròn trịa, đỏ rực, tua bên dưới đèn l*иg làm từ sợi tơ, lung lay, thật là đẹp.
Đôi mắt Quý Tri Lạc hơi nhìn thẳng, nếu bé làm đèn l*иg này thì chắc chắn sẽ nhận được một nhãn dán nhỏ.
“Con làm không?” Tư Điềm hỏi.
Quý Tri Lạc gật đầu như gà con mổ thóc.
Tư Điềm vẫn có chút kỹ cô thực hành, cô đối chiếu video, trước tiên cô cắt tờ giấy thành hình dáng thích hợp, tiếp đó làm theo bước uốn cong trong video... Quý Tri Lạc ngồi trên nệm mềm nhìn cô, lúc đầu là nhìn động tác tay của cô, nhưng trong vô thức ánh mắt bé đã chạy tới mặt Tư Điềm.
Mái tóc mẹ đen tuyền, rất mềm mượt giống như mái tóc của anh trai, Quý Tri Lạc nghĩ về mái tóc xoăn của mình rồi duỗi tay chạm vào.
Mẹ mặc chiếc áo màu xanh, làn da trắng nõn, cổ cũng thon dài, Quý Tri Lạc cuối cùng nhận ra mẹ đã thay đổi, không chỉ có thể đánh bé, mà còn có những phương diện khác...
Tư Điềm ngẩng đầu muốn bảo Quý Tri Lạc đưa thước kẻ, cô liền bắt gặp ánh mắt của người bạn nhỏ.
Đôi mắt Quý Tri Lạc rất đen, tròn vo, khi không nghịch không la lối om sòm vẫn rất ngoan, một chút đều không nhìn ra được tương lai lớn lên bé sẽ là nam phụ độc ác.
Tư Điềm mỉm cười: "Con nhìn mẹ làm gì?"
Quý Tri Lạc nhanh chóng thu lại tầm mắt, đâm tua đèn l*иg trong tay mình: "Con không có nhìn mẹ."
Tư Điềm nói: "Quý Tri Lạc, con có biết hành động này của con gọi là gì không?"
Quý Tri Lạc ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ.
"Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo!"
Quý Tri Lạc có chút mơ hồ nhìn cô: "Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo là ý gì vậy mẹ?"
Tư Điềm: ...
Suýt chút nữa đã quên nam phụ ác độc trong tương lai này chỉ mới ba tuổi rưỡi: "Chính là con nói và con nghĩ không giống nhau."
Quý Tri Lạc: "Con không có!"
Tư Điềm hừ nhẹ một tiếng, cố tình chọc bé: "Con cảm thấy mẹ xinh đẹp đi."
Quý Tri Lạc: "Con không có!"
Bé nhỏ giọng thì thầm: "Khó coi."
Tư Điềm:...
Cô cười nhéo mặt Quý Tri Lạc: "Con nói dối."
"Con không có, con không có, con không có."
Quý Tri Lạc nhảy cẫng lên, vô cùng kích động, bé mới không cảm thấy mẹ xinh đẹp, nhiều lắm là… Xinh đẹp hơn trước kia một chút, ngắn hơn ngón tay út một chút.
Tư Điềm lẳng lặng nhìn Quý Tri Lạc, cô nghĩ nếu Quý Tri Lạc trưởng thành có lẽ sẽ biết cái gì gọi là một phổ công của tôi, bạn trực tiếp mở lớn.
"Con còn ,muốn làm đèn l*иg hay không?"
Quý Tri Lạc phồng má ngồi xuống: "Muốn làm."
Tư Điềm: "Tự mình dùng thước so rồi vẽ, một cm một ô nhỏ, mẹ sẽ cắt hở sau."
Nếu là cho Quý Tri Lạc làm đèn l*иg, thì phải để cho cậu bé cũng có cảm giác tham gia.
Quý Tri Lạc đương nhiên rất hăng hái, tự mình cầm thước đã bắt đầu khoa tay múa chân.
Tư Điềm liếc nhìn bé, người bạn nhỏ nằm sấp xuống khến tay áo vén lên, để lộ vết sẹo trên cánh tay tựa như củ sen của đứa nhỏ, vô cùng nổi bật.
“Quý Tri Lạc, có chuyện gì với cánh tay của con vậy?" Quý Tri Lạc ngoảnh đầu lại, nhìn vết thương giống như con sâu róm trên cánh tay mình, thật là xấu xí.
Bé lại nhớ tới đêm sinh nhật hôm đó, mẹ đẩy ngã bé, cánh tay đυ.ng phải những mảnh bể của bình hoa, chảy rất nhiều máu.
Mẹ biết rất rõ ràng chuyện đã xảy ra, tại sao còn hỏi bé?
“Con ngã bị thương khi nào vậy?"
Tại sao mẹ còn hỏi bé khi nào, mẹ biết rất rõ mà.
Có phải mẹ muốn đổ lỗi chuyện này cho bé không, bé không phải tự mình ngã!
Quý Tri Lạc tức giận trừng mắt nhìn cô.
Tư Điềm chỉ cảm thấy không giải thích được: "Có phải con không cẩn thận nhìn ngó không?"
Lại bị phê bình... Đau đớn của vết thương, oan ức vì bị đổ tội, bây giờ còn bị nói, Quý Tri Lạc cảm thấy tim mình đều vụn vỡ.
Bé bò dậy, tức giận ném thước kẻ trong tay lên người Tư Điềm, giọng nói tức giận khó chịu vô cùng.
"Con ghét mẹ!"