Quý Tri Lạc đã chạy đi, chỉ có một mình Tư Điềm đang làm đèn l*иg trong phòng trẻ em.
Trong lòng cô thật sự không thoải mái, cô cảm thấy Quý Tri Lạc đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thảo nào sau khi lớn lên bé trở thành nam xứng độc ác, lúc còn nhỏ thì ủ rũ.
Tư Điềm ném đèn l*иg đi, hai tay ôm ngực cũng có chút tức giận.
Nhưng dù sao cô cũng là người trưởng thành, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Quý Tri Lạc liền nhận ra có gì đó không đúng.
Tuy Quý Tri Lạc hơi kiêu ngạo nhưng lúc làm đèn l*иg vẫn rất hăng hái, sự thay đổi của bé là sau khi cô hỏi về vết thương trên cánh tay cậu.
Tư Điềm nhớ lại chi tiết những gì cô đã nói, vẻ mặt lập tức thay đổi, chẳng lẽ vết thương trên cánh tay Quý Tri Lạc có liên quan tới cô.
“Bạn học Tiểu Ái!”
Giọng nói của hệ thống có chút ủy khuất: "Ký chủ, tôi gọi là Tiểu Ái, không phải bạn học Tiểu Ái."
Tư Điềm xin lỗi: " Xin lỗi, kêu quen miệng."
"Tôi muốn biết ký ức của nguyên chủ."
Tiểu Ái nhất thời cực kỳ hoảng sợ: "Chuyện này tôi không làm được, chưa có tiền lệ cho ký chủ, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, tại sao lại muốn biết ký ức của nguyên chủ? Muốn sống trong hiện tại thì không thể giữ lại quá khứ.”
Tư Điềm cau mày.
Tiểu Ái nơm nớp lo sợ, nếu như nó là người, bây giờ có lẽ đã đầu đầy mồ hôi.
Tư Điềm đoán bây giờ hệ thống cũng không dám lừa cô, có lẽ không thể tiết lộ, nhưng lúc này cô rất muốn biết tại sao Quý Tri Lạc bị thương.
Tư Điềm đi tìm Quý Ninh Nhất, hai đứa nhỏ sống cùng nhau nên chắc là cậu bé biết chuyện của nhau.
Quý Ninh Nhất đang đọc sách, thẳng lưng giống như cây bạch dương nhỏ lớn lên khỏe mạnh, nghe Tư Điềm gọi tên cậu bé liền quay đầu, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Mẹ.”
Tư Điềm khen ngợi hành động nghiêm túc đọc sách của cậu bé vài câu, sau đó hỏi: "Ninh Nhất, con có biết vết thương trên cánh tay Tri Lạc là do chuyện gì không?"
Quý ninh gật đầu: "Vào ngày sinh nhật ba tuổi của Tri Lạc, tự em ấy té bị thương, chảy rất nhiều máu, chính bố đã đưa Tri Lạc đến bệnh viện."
Tư Điềm hơi cau mày, vẫn hỏi: "Việc Tri Lạc té bị thương có liên quan đến mẹ không?"
Quý Ning Nhất lắc đầu: "Là tự em ấy té bị thương."
Quý Ninh Nhất đã nói rõ, nhớ cũng rất rõ: "Hôm sinh nhật của Tri Lạc , em ấy có đi gọi mẹ ăn bánh ngọt, sau đó vô tình làm rơi bình hoa trong phòng mẹ, khiến bình hoa vỡ nát, cánh tay của Tri Lạc cũng bị thương, khi ấy mẹ cũng bị dọa sợ.”
Quý Ninh Nhất hơi lo lắng nhìn cô: "Mẹ đừng buồn, chuyện này đã qua lâu rồi."
Tư Điềm sờ vào tóc Quý Ninh Nhất: "Mẹ biết rồi, cảm ơn Ninh Nhất."
"Đừng xem lâu quá, sắp đến giờ ăn trưa rồi."
Quý Ninh Nhất gật gật đầu.
Tư Điềm tin lời nói của Quý Ninh Nhất, nhưng cảm nhận giữa người trong cuộc và người xem luôn có chút khác biệt.
Quý Tri Lạc là ngã ở trong phòng cô thì cô cũng nhìn thấy, nhưng Tư Điềm vẫn càng muốn tình huống thực tế lúc đó, cô không định đi hỏi Quý Tri Lạc, thằng nhóc nghịch ngợm đó có thể lại mất bình tĩnh nữa.
Thế là, áp lực lần nữa đè lên hệ thống.
"Tiểu Ái, tôi cần ký ức của nguyên chủ." Tư Điềm dùng giọng điệu rất kiên định.
Tiểu Ái gần như sụp đổ: "Tôi không làm được."
Tư Điềm: “Gió trên sân thượng lạnh quá, lớn quá..."
Tiểu Ái: ...
Tư Điềm: "Tôi muốn đi hóng gió một chút."
Tiểu Ái: "Chỉ một chút thôi, hu hu."
"Ký chủ, chức năng hồi tưởng cốt truyện không thể sử dụng vô số lần được, vượt quá giới hạn sẽ gây ra tổn thương không thể hồi phục đối với cơ thể của ký chủ, với lại điều này cũng là vi phạm quy định, về sau ký chủ đừng ép tôi nữa.”
Tiểu Ái muốn rơi nước mắt.
Khóe môi Tư Điềm nhếch lên: "Được."