Sau khi Quý Tri Lạc rời đi, Tư Điềm tìm được dì nấu cơm, cô nói hôm nay hơi đói, kêu dì ấy làm cơm trưa sớm một tiếng.
Tư Điềm cũng không muốn Quý Tri Lạc đói bụng, cô chỉ muốn dạy cho Quý Tri Lạc một bài học, để tránh đứa bé này về sau lại không thích ăn cơm.
Sau khi về phòng, Tư Điềm hủy hết chiến lợi phẩm hôm nay của mình, cô không chỉ mua mỹ phẩm, mà còn mua cả quần áo.
Trong tủ đồ của nguyên chủ, màu sắc chiếm đa số là màu trắng đen, Tư Điềm thấy hai màu này hơi đơn điệu, cuộc sống cần phải có nhiều màu sắc rực rỡ.
Cô thay chiếc váy trắng trên người ra, thay một bộ đồ ở nhà, đặt mỹ phẩm lên bàn trang điểm, trong lòng thấy vô cùng thỏa mãn, đột nhiên giọng nói hệ thống vang lên trong đầy, cô cảm thấy không còn ghét nó nữa.
[Ký chủ, cô có nhiệm vụ mới.]
Tiểu Ái vẫn còn sơn, nó vừa trói buộc với ký chủ không lâu, nhưng nó đã bị ký chủ làm cho sợ.
Giọng Tư Điềm lười biếng: “Nhiệm vụ gì?”
[Nhiệm vụ xuất hiện: Cùng Quý Tri Lạc hoàn thành bài tập ở nhà trẻ — làm đèn l*иg thủ công. Thời gian làm: trong 5 tiếng.]
Tư Điềm: “Được, tôi nhận.”
Khi Tiểu Ái còn đang nom nớp lo sợ thì nó đã nghe thấy ký chuẩn trả lời, nó nhất thời vừa lo vừa mừng, không nhịn được mà hỏi lại: “Thật sao?”
Tư Điềm cười, vừa buộc tóc vừa nói: “Đương nhiên rồi.”
Tiểu Ái mừng rớt nước mắt, không ngờ ký chủ lại phối hợp nhận nhiệm vụ như vậy.
Vậy lời ký chủ nói sáng nay ở trên lầu có lẽ là thật, ban đầu do nó không chịu phối hợp, thái độ không tốt, nên ký chủ mới chọc phá nó.
Điều này cũng do thầy nó dạy nó, hệ thống phải nói ngắn gọn lạnh lùng, mới không bị ký chủ ức hϊếp và đạp dưới chân, cũng thuận tiện cho việc về sau. Tiểu Ái thầm nghĩ, có thể do khác thời đại, bây giờ chắc ưa chuộng kiểu ký chủ và hệ thống hợp tác.
Giống như ký chủ của nó, bây giờ ký chủ đã hiền dịu hơn.
Tư Điềm buộc tóc xong, cô tới gõ cửa phòng Quý Tri Lạc.
Vài giây trôi qua, đứa bé chạy ra mở cửa, nhìn thấy Tư Điềm thì bé kích động muốn đóng cửa lại.
Tư Điềm dùng chân chặn cửa, ánh mắt hơi đao, liếc nhìn khoai tây còn dính bên khóe miệng Quý Tri Lạc: “Con lén ăn đồ ăn, đúng không?”
Quý Tri Lạc lắc đầu: “Con không có, đây là phòng con, mẹ không được vào!”
Dù sao bé cũng mới ba tuổi rưỡi, không cản nổi Tư Điềm, Tư Điềm mở cửa thấy rõ căn phòng, ngoài suy nghĩ của cô, phòng Quý Tri Lạc rất sạch, không có chút dơ nào của một đứa bé.
Trên bàn học có một bịch khoai tây, đã ăn gần hết, Tư Điềm híp mắt, cầm bịch khoai tây.
Quý Tri Lạc thấy mẹ làm vậy, bé cúi đầu, lòng bắt đầu thấy hơi đau.
Không phải bé sẽ bị đánh hai lần trong một ngày chứ.
“Ở đâu con có?” Tư Điềm cầm bịch khoai tây và hỏi.
Quý Tri Lạc không biết nên nói gì, bé không dám nói bà Phương cho, bà Phương vì lo cho bé nên mới đưa khoai tây chiên cho bé.
Tư Điềm híp mắt, Quý Tri Lạc sợ hãi, bé nhỏ giọng trả lời: “Của con.”
Tư Điềm tưởng Quý Tri Lạc giấu đồ ăn vặt, vì hồi nhỏ cô cũng thích giấu đồ ăn vặt.
“Không được ăn nữa, chờ tới giờ cơm trưa rồi ăn.” Tư Điềm cầm bịch khoai tây và rời đi.
Quý Tri Lạc cắn răng không nói câu nào.
Tư Điềm nói: “Có phải nhà trẻ có giao bài tập không? Mẹ sẽ làm đèn l*иg với con.”
Đôi mắt Quý Tri Lạc mở to, bé không tin những lời mình vừa nghe, mẹ không chỉ không đánh bé, còn muốn làm đèn l*иg với bé?
Nhưng Quý Tri Lạc là đứa bé rất có cốt cách: “Con không muốn, con có thể tự làm.”
Tư Điềm cười nhạt: “Con làm à?”
Quý Tri Lạc: “Con làm được, con làm rất giỏi.”
Tư Điềm gật đầu: “Vậy con làm cho mẹ xem đi.”
Quý Tri Lạc yên lặng.
Tư Điềm mỉm cười, hỏi: “Con làm đèn l*иg ở phòng mình à?”
Quý Tri Lạc: “Phòng cho bé...”
Lúc đến phòng cho bé, Tư Điềm thuận tiện đặt bịch khoai tây vào phòng mình, Quý Tri Lạc chỉ thấy cô vào rồi ra, không thấy bịch khoai tây nữa, bé mới hỏi: “Khoai tây của con đâu rồi?”
“Mẹ ném vào thùng rác rồi.”
Quý Tri Lạc bĩu môi, bé oán giận trong lòng nhưng không nói ra.
Tới phòng cho bé, Từ Điềm mới thấy đèn l*иg của Quý Tri Lạc, nghiêm túc mà nói nhìn nó chỉ là tờ giấy vàng được cắt nhỏ từng mảnh, cô nhặt lên, không chút lưu tình mà cười nhạo bé: “Đây là đèn l*иg mà con làm à? Xấu quá đi.”
Quý Tri Lạc tức giận, bé giật lấy: “Con vẫn chưa làm xong.”