Đại môn đóng lại, Nguỵ Thừa Phong lập tức hạ một cái cấm chế, cuộc trò chuyện của bọn họ sẽ không bị ai nghe thấy.
“Sư đệ, đệ nói thật với ta, rốt cuộc vì sao lại muốn nhận nha đầu kia? Ta đề cử những hạt giống tốt cho đệ như vậy, trong số những đệ tử mới năm nay chúng ta thu nhận, có một đơn linh căn mộc hệ, tư chất rất tốt, vì sao đệ lại không nhận hắn mà phải đi nhận nha đầu này?”
“Không có lý do gì cả, nha đầu này đúng lúc hợp mắt ta thôi.” Mạnh Vô Ưu thờ ơ nói, “Thật sự nếu muốn tìm một lý do, thì chính là nha đầu này rất cố gắng, nghe nói mới nhập môn đã nhập định, lúc nàng vừa vào tông môn là Luyện Khí tầng ba, mà vừa rồi ta thấy nàng đã là Luyện Khí tầng bốn, chỉ vỏn vẹn có nửa tháng đã đột phá lên một cấp, nhìn xem tư chất của nàng, có thể thấy được nàng cố gắng ra sao.”
“Không phải huynh còn để lão Lý Toàn Tông khen ngợi nàng à? Bây giờ ta nhận nàng làm đồ đệ, có thể khiến cho đệ tử cả tông môn nhìn thấy. Chỉ cần đủ nỗ lực, không chỉ có thể tiến bộ nhanh chóng chỉ với ngũ linh căn khuyết thiếu, mà còn có thể được phá cách nhận làm đệ tử thân truyền.”
“Cứ như vậy, những đệ tử suốt ngày nằm yên, không làm chính sự đó chắc chắn sẽ có động lực. Sư huynh, huynh nói xem cái này có đúng không?”
Nguỵ Thừa Phong: ...
Cho dù dùng nàng để khích lệ các đệ tử, cũng không cần phải làm đến mức như vậy.
Nhưng nếu lời đã nói ra, tốt xấu gì sư đệ cũng là chủ một phong, không nên đổi ý.
“Vậy đệ cũng nhận thêm Chúc Tâm đi.” Chỉ cần chịu mở miệng nhận đồ đệ, Nguỵ Thừa Phong cảm thấy mình cũng không phải không thể dung túng cho ông. Tư chất của nha đầu kia kém một chút, nhưng quả thật rất có lòng cầu tiến, nhận thì cứ nhận.
“Vậy không được.” Mạnh Vô Ưu lắc đầu như trống lúc lắc, “Sư huynh, ta không biết dạy đồ đệ, chỉ có thể chăm sóc những đệ tử có tư chất như nha đầu Linh Du mà thôi, ta sợ làm chậm trễ người ta.”
“Tu vi của đệ còn cao hơn ta, sao chậm trễ được chứ?”
“Ta không có thời gian, thời gian của ta chỉ đủ để chỉ bảo nha đầu có tư chất như Linh Du thôi.”
Nguỵ Thừa Phong lập tức hiểu rõ.
Lý do vì sao sư đệ này của ông ấy lại đột nhiên chịu thỏa hiệp, còn xả ra một đống chuyện ma quỷ về sự cố gắng của những đệ tử khác, trên thực tế, nguyên nhân thật sự chính là ---
Chỉ chịu nhận một đệ tử là vì muốn báo cáo kết quả nhiệm vụ với mình, miễn cho mình nói ông làm loạn ngu xuẩn, còn muốn bớt việc để không làm chậm trễ chuyện của chính ông.
Nhận một đệ tử có tư chất kém, không có tương lai gì, lại biết cố gắng, chẳng phải ông có thể dễ dàng phủi tay hay sao?
Lão nhân suy nghĩ cẩn thận những chuyện này xong lập tức khuỵu bả vai, nói cũng không buồn nói.
Nguỵ Thừa Phong bất lực xua tay: “Cút đi.”
Ông ấy không nên ôm hy vọng gì cả.
“Gần đây đừng để cho ta thấy đệ.”
“Tuân lệnh sư huynh.”
Mạnh Vô Ưu mở cửa ra khỏi đại điện, sau đó nhìn thấy đại đệ tử ngoan ngoãn mà ông ấy mới vừa nhận đang ở đó chờ ông.
“Sư tôn, người và chưởng môn sư bá nói chuyện xong chưa?” Tiểu cô nương vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp, trong ánh mắt có sự ngưỡng mộ dành cho ông, trong giọng nói khi nói chuyện còn có chút nhẹ nhàng nỉ non, một tiếng sư tôn mềm mại kia nói ra, thật sự làm cho Mạnh Vô Ưu đột nhiên hiểu được tâm trạng không chê việc nhận đồ đệ phiền phức của sư huynh nhà mình.
Ông vẫn lạnh lùng nhưng mặt mày đã dịu dàng hơn đôi chút: “Đi thôi, cùng bản tôn trở về Đại Hành Ngô Phong.”
“Vâng, sư tôn.” Lục Linh Du nhảy lên trường kiếm của sư phụ nhà mình, quay đầu vẫy tay với Tô Tiện vẫn còn đang ngây ngốc đứng ở cửa đại điện.
“Tô sư huynh, ta cùng sư tôn đi trước, hôm nay cảm ơn huynh, sau này ta mời huynh ăn cơm.”
Tô Tiện máy móc vẫy tay đáp lại: “À... A..” Hai chữ “được rồi” vẫn không thể nói ra miệng, trước mắt đã không còn bóng dáng của sư thúc và Lục sư muội nữa.