Lúc Nguỵ Thừa Phong đi ra đã nhìn thấy Tô Tiện đang lén lút đứng trước cửa nhìn chung quanh.
Hướng cậu đang nhìn chính là Đại Hành Ngô Phong.
Ông ấy lập tức giận sôi máu.
“Thằng nhóc thối, còn đứng ở đó làm gì? Đã hiểu ra được kiếm đạo chưa? Hay đã hoàn thành nhiệm vụ luyện khí ta giao cho con chưa?”
Tô Tiện rụt cổ: “Vẫn chưa.”
“Vậy con còn đứng đây làm gì? Tìm đánh đúng không?”
Tô Tiện sợ hãi nuốt ngụm nước miếng: “Là do... Sư phụ, con đang rất tò mò, sư thúc Vô Ưu thật sự sẽ nhận Lục sư muội thành đại đệ tử thân truyền sao?”
Nhắc đến chuyện này Nguỵ Thừa Phong lại tức giận: “Con còn dám nói chuyện với lão tử à? Con là một thằng nhóc thối, ngứa da đúng không? Con nói xem con rảnh rỗi quá nên dẫn nha đầu kia đến đây làm gì? Con ăn nhiều nên không kiểm soát được bản thân mà không làm việc đàng hoàng đúng không? Đến Tư Quá Nhai tỉnh táo lại cho lão tử.”
Này này...
Sư phụ tự xưng là lão tử, xem ra thật sự rất tức giận.
Tô Tiện bị sư phụ nhà mình mắng đến mức đầy mặt toàn là nước miếng, nhưng lúc này cậu lại nhớ đến mục đích đưa Lục Linh Du tới đây.
“Con dẫn Lục sư muội đến đây là có chuyện muốn hỏi sư phụ.”
Tô Tiện không dám làm liều trước mặt sư phụ đang tức giận, nhanh chóng nói: “Lúc Lục sư muội tu luyện, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi nàng đột phá Luyện Khí tầng bốn, chỗ khuyết thiếu trong linh căn của nàng hình như bị lan rộng ra.”
“Cái gì?” Nguỵ Thừa Phong kinh ngạc, “Chỗ khuyết thiếu bị lan ra?”
“Đúng vậy...” Tô Tiện gãi đầu, “Không phải Lục sư muội có mấy vết sẹo làm thành vòng tròn xung quanh ngũ linh căn sao? Muội ấy nói vết sẹo đó hình như lớn ra rồi.”
Nguỵ Thừa Phong trợn to hai mắt: “Chuyện này không thể xảy ra!”
Sau đó không biết ông ấy nghĩ đến cái gì, lại vội vàng hỏi, “Vậy cơ thể nàng có chỗ nào không khoẻ hay không? Đan điền, kinh mạch có xảy ra vấn đề gì không?”
Tô Tiện lắc đầu: “Lục sư muội nói cơ thể muội ấy không gặp vấn đề nào cả.”
“Sư phụ, tình huống của Lục sư muội sao vậy? Việc tu luyện của muội ấy không gặp chuyện gì chứ?”
Nguỵ Thừa Phong nhất thời không nói gì, ông ấy vuốt râu suy nghĩ một hồi: “Con bé không thể cứ nói thân thể của mình không sao thì thật sự sẽ không sao được, con chắc không?”
Tô Tiện cũng có hơi lung lay: “Chắc không sao đâu, con thấy muội ấy hô hấp ổn định, cảnh giới cũng được củng cố, kinh mạch thông thuận, còn những cái khác con không nhìn ra. Nhưng từ hôm qua đến giờ, Lục sư muội vẫn luôn ở cùng với con, con không phát hiện có gì khác thường.”
Nguỵ Thừa Phong hít sâu một hơi nhưng cũng không thể đè xuống kích động trong lòng, ông ấy hưng phấn nói: “Nếu thân thể của con bé không có gì khác thường, mà vết sẹo trong linh căn lại lớn ra, vậy chỉ có một khả năng.”
Nguỵ Thừa Phong nghĩ đến gì đó, đột nhiên cười to: “Không tồi, thực sự không tồi, sư thúc của con quả nhiên thông minh sáng suốt.”
Từ trước đến nay sư đệ luôn muốn nhận một thứ phế vật để bịt miệng mình, ông nằm mơ cũng không thể ngờ trời xui đất khiến lại để ông nhận một thiên tài.
Tưởng tượng đến vẻ mặt sư đệ khi biết sự thật, Nguỵ Thừa Phong lập tức vui đến nở hoa.
Hơn nữa, trong tông môn đã có thêm một thiên tài, ông ấy cũng vui vẻ.
Thời buổi này, đệ tử có tư chất tốt thật sự rất khó tìm.
Cho dù có hạt giống tốt, những người đó cũng sẽ ưu tiên chọn Vô Cực Tông và Thanh Dương Kiếm Tông.
“Sư phụ, vậy Lục sư muội không sao chứ?”
“Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nói không chừng đây là một chuyện rất tốt.” Mọi chuyện có thể bị xoay ngược lại, bây giờ vẻ mặt của Nguỵ Thừa Phong khi nhìn thằng nhóc thối này lại trở về đệ tử thân thiết.
“Không tồi, may mà hôm nay con dẫn nó đến đây, giữa đồng môn nên tôn trọng tài năng của nhau.”
Tô Tiện: ???
Vừa rồi sư phụ không phải nói như vậy.