Lục Linh Du vẫn chưa kịp phản ứng thì nam nhân trung niên nho nhã kia đã nhảy lên trước.
“Đệ đùa gì vậy?” Ông ấy chỉ vào nam tử lạnh lùng đó, râu trên mép cũng dựng lên, “Đệ làm loạn một mình thì thôi đi, vậy mà còn đùa giỡn một đứa bé, ta xấu hổ thay cho đệ.”
Nam nhân lùng lộ vẻ nghiêm túc: “Ta không nói giỡn, nếu sư huynh lấy cái chết để ép ta, một hai phải bắt ta nhận một đệ tử, vậy ta sẽ chọn nàng ấy.”
“Bọn họ đang nói ta đúng không?” Trên khuôn mặt của Lục Linh Du không có cảm xúc gì, trông giống như bị dọa cho ngây người.
“Không sai, bởi vì không thể là ta được, ta là đệ tử của sư phụ rồi.” Tô Tiện nhún vai.
“Vậy ông ấy là ai? Rất giỏi sao?”
“Đó là sư thúc Mạnh Vô Ưu, sư thúc Vô Ưu đương nhiên rất giỏi, ngoại trừ sư phụ ra thì ông ấy chính là người mạnh nhất ở Thanh Miểu Tông.”
Nói nghiêm túc thì sư thúc trẻ hơn sư phụ nhưng tu vi lại cao hơn sư phụ một chút, tuy nhiên ở trong mắt Tô Tiện, sư phụ nhà mình tất nhiên là người mạnh nhất.
“Ừm, vậy đi thôi.” Lục Linh Du.
Tô Tiện: “Đương nhiên phải đi rồi, không đúng, đi cái gì mà đi?”
Tô Tiện mới vừa xoay người đã nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của nàng xông ra, vọt thẳng đến trước mặt Mạnh Vô Ưu, quỳ xuống dập đầu ba cái.
“Sư phụ, xin nhận của đệ tử một lạy.”
Bánh có nhân rơi từ trên trời xuống, ai không nhặt mới là kẻ ngốc.
Một lạy này của Lục Linh Du thật sự khiến những người ở đây khϊếp sợ.
Tròng mắt của Chưởng môn Ngụy Thừa Phong sắp trừng rớt ra ngoài: Nha đầu không có mắt này từ đâu ra vậy?
Miệng Tô Tiện có thể nhét một quả trứng gà vào: Lục sư muội dũng cảm quá.
Khuôn mặt lạnh như băng của Mạnh Vô Ưu nhất thời có chút nứt ra, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt hài lòng, trẻ nhỏ dễ dạy.
“Đứng lên đi, từ hôm nay trở đi con chính là đại đệ tử của bổn tọa.” Mạnh Vô Ưu đích thân đỡ nàng lên, hài lòng vỗ bả vai của nàng.
“Đồ nhi ngoan, đây là lệnh bài đệ tử của ta ở Đại Hành Ngô Phong, lát nữa con hãy dọn đến chỗ của vi sư.”
Lục Linh Du muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì ngoan ngoãn bấy nhiêu, nàng cung kính nhận lấy lệnh bài đệ tử: “Tuân lệnh sư tôn.”
Ngụy Thừa Phong ở bên cạnh tái mặt.
Lục Linh Du nghe thấy tiếng ông ấy nghiến răng: “Sư đệ, làm loạn cũng có mức độ thôi, đừng quên đệ đã đồng ý cái gì ở trước mặt sư phụ.”
Mạnh Vô Ưu vỗ nhẹ đầu Lục Linh Du như trấn an: “Sư huynh, ta đã nói ta không làm loạn.”
Nguỵ Thừa Phong cười lạnh: “Ngay cả người ta tên gì đệ cũng không biết, lại nhận nàng làm đại đệ tử, còn dám nói với ta không làm loạn?”
Mạnh Vô Ưu mỉm cười tự tin: “Ai nói ta không biết nàng tên gì? Nàng tên Lục Linh Du, nửa tháng trước nàng mới vào Thanh Miểu Tông, lúc trước từng là đệ tử của Vô Cực Tông. Có phải không?”
“.....”
Nguỵ Thừa Phong bị nói đến mức không còn chỗ nào để nói nữa.
Sư đệ này của ông ấy suốt ngày trong đầu trừ tu luyện thì chính là tu luyện, bảo ông nhận đệ tử giống như lấy mạng ông vậy, bản thân Nguỵ Thừa Phong đã nhận được năm đệ tử thân truyền, mà Mạnh Vô Ưu ngay cả một đệ tử thủ hộ Đại Hành Ngô Phong cũng không có. Lần nào ông ấy cũng nói với ông bảo ông nên chú ý những hạt giống tốt mới tiến vào, hợp mắt thì cứ thu nhận.
Kết quả thì sao? Mạnh Vô Ưu giống như người mù kẻ điếc, không hề quan tâm đến những đệ tử mới vào, mặc kệ ông ấy ân cần dạy bảo không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn tự đưa người đến trước mặt ông, kết quả người ta lại bắt đầu uốn éo: Không quen biết, chưa từng nghe qua, không muốn nhận.
Bây giờ Mạnh Vô Ưu lại muốn nhận một đệ tử ngoại môn ngũ linh căn khuyết thiếu, vậy mà không phải do bị mình ép đến đường cùng nên miễn cưỡng chọn lựa lung tung, mà thật sự đã có sự tìm hiểu từ trước?
“Đệ đi vào với ta.” Nguỵ Thừa Phong đẩy mạnh người vào đại môn, sau đó rầm một tiếng, đại môn đóng lại trước mặt Tô Tiện và Lục Linh Du.
“Đồ nhi chờ một lát, vi sư nói chút chuyện với chưởng môn sư bá của con.”
Giọng nói của Mạnh Vô Ưu phát ra từ trong khe cửa.
Lục Linh Du ngoan đến mức không thể ngoan hơn: “Vâng sư tôn.”