"Hết rồi." Tô Tiện xòe hai tay ra: "Ai biết muội chừng nào thì tỉnh lại, nên chỉ lấy có hai cái.”
Thấy cặp mắt to tròn kia lập tức mất đi ánh sáng, cậu lại bồi thêm một câu: "Muội đói quá lâu, nếu lập tức ăn quá nhiều sẽ không tốt, đợi chút, để ta mời muội đến Thiện Đường ăn một bữa thịnh soạn."
Hai mắt Lục Linh Du lúc này mới khôi phục thần sắc.
Thanh Miểu Tông này tuy nghèo, nhưng người bên trong lại rất tốt.
Một tên xe ôm chui, mà vẫn bằng lòng mời nàng ăn cơm.
“Thú vị ghê.”
Tô Tiện hất cằm: “Tất nhiên.”
"Vậy chúng ta đi thôi." Lục Linh Du đứng dậy.
"Muội không định xử lý sạch sẽ à, có biết trần quyết không?" Tô Tiện vẻ mặt ghét bỏ. "Không thì để ta giúp muội?"
Là người tu tiên mà không biết trần quyết.
Để cho người khác giúp mình trần quyết, giống như để cho người khác giúp mình tắm rửa vậy, Lục Linh Du quyết đoán từ chối.
Khó khăn lắm mới xử lý sạch sẽ bản thân, lúc này mới lại lần nữa thúc giục: "Giờ thì được rồi, đi thôi."
Tô Tiện cạn lời đi theo nàng ra cửa.
Hai người một trước một sau đi trên đường, người qua lại đều dùng ánh mắt kinh ngạc và đồng tình nhìn nàng.
Lục Linh Du:???
Quay đầu hỏi Tô Tiện: "Sao bọn họ lại nhìn ta vậy?"
"Chẳng lẽ bị nhan sắc của ta mê hoặc sao?"
Môi Tô Tiện giật giật, tỉnh lại đi, muội chỉ là một nhóc con.
"Chắc là bọn họ nghe nói chuyện muội nhập định."
Lục Linh Du ngẩn ra, trong lòng có dự cảm không lành.
Nàng nhanh chóng móc ra lệnh bài đệ tử, tin tức công khai quả nhiên là ảnh chụp đầu to của nàng.
Mặt trên còn có tuyên bố của quản sự, nói rất nghiêm túc, đại khái ý tứ chính là nàng thân kiên chí tàn, mang tỳ vết ngũ linh căn, theo lý thuyết tư chất như vậy không có tiền đồ, không có tương lai, không có gì để phấn đấu, bla bla bla một đống vô nghĩa gì đó.
Sau đó, chủ đề lại chuyển hướng, nói rằng mặc dù nàng có tư chất kém, mang tỳ vết Ngũ linh căn, nhưng không hề tự sa ngã, buông xuôi nhận mệnh làm phế vật, ngược lại vẫn hăng hái tiến thủ, mới có chuyện vừa bái nhập Thanh Miểu Tông đã nhập định tìm hiểu.
Chỉ cần giữ vững tâm ý này, luôn luôn cố gắng tiến bộ, dù không thể thành tiên, thành đại năng một phương, hay thành trụ cột của Thanh Miểu Tông, thì cũng có thể không thẹn với lòng, không thẹn với tình, không thẹn với con đường tu đạo của mình.
Lục Linh Du bày ra vẻ mặt như không thể tin vào mắt mình.
Đọc từ đầu đến cuối, có vẻ như những câu này đều đang khen ngợi nàng, nhưng lại như đang châm chọc nàng.
"Hơ hơ, hình ảnh của muội là ta truyền, tin tức là ta nói cho Lý quản sự." Tô Tiện vẻ mặt cầu khích lệ.
Nhìn mà Lục Linh Du rất muốn cào vô cái mặt đắc ý vênh váo của cậu.
"Ta quả thực nên cảm ơn huynh." Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cảm ơn cái gì, chúng ta cũng coi như có duyên, đi, ăn cơm đi."