Lục Linh Du sống không còn gì luyến tiếc đi theo sau cậu.
"Tô sư huynh, ta cảm thấy có một chuyện, cần thiết phải nói với huynh."
"Chuyện gì?" Mới vừa làm việc tốt, hơn nữa còn được người chân thành cảm tạ, tâm trạng Tô Tiện rất tốt.
"Lần sau huynh có thể đừng tùy tiện vào phòng nữ hài tử được không, ta sẽ không nghĩ nhiều, tuy nhiên người khác không biết còn tưởng rằng huynh là đồ lưu manh, hoặc là có ý đồ gì đối với ta."
Tô Tiện trừng lớn mắt.
Đồ lưu manh?
Có ý đồ?
Đối với nàng?
Muội chỉ là một nhóc con thôi mà.
Tuy lớn lên xinh đẹp đáng yêu, nhưng dù xinh đẹp lại đáng yêu, thì vẫn chỉ là một nhóc con mười hai tuổi.
Cậu không biếи ŧɦái đến vậy.
"Lục sư muội, có phải muội vẫn chưa mở cấm chế của phòng ra đúng không?”
Lúc mở cấm chế ra, cậu chỉ thấy nàng đầy đầu mồ hôi lạnh, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, dáng vẻ muốn tẩu hỏa nhập ma.
Vì sợ nàng tẩu hỏa nhập ma mới chạy vào, chứ cậu đâu phải kẻ ăn no rửng mỡ hay là biếи ŧɦái chuyên môn rình rập phòng nữ hài tử.
Uổng công cậu còn tốt bụng giúp nàng hộ pháp, còn đăng báo ca ngợi chiến tích của nàng, khiến nàng được khen ngợi khắp tông môn.
Hừ!
Ờ...
Lúc này đến lượt Lục Linh Du cạn lời, nàng thật sự không biết phòng còn có cấm chế như vậy.
Trước đây ở Vô Cực Tông, thân là đệ tử thân truyền, đều là một người một động phủ, khoảng cách cũng khá xa, hơn nữa động phủ được tu sửa bằng chất liệu đặc biệt, dưới Nguyên Anh không thể tra xét, Nguyên Anh trở lên, dùng cấm chế cũng là uổng phí.
Cho nên nàng thật sự không nghĩ đến việc này, mới vừa rồi dùng lệnh bài ngọc xanh xem cũng là quy tắc tông môn, cùng với tin tức về tu luyện.
Là sư huynh, Tô Tiện không so đo với nàng, vẫn dẫn nàng đi ăn một "bữa tiệc lớn".
Ăn xong một bữa cơm, Lục Linh Du càng nhận thức sâu sắc hơn về sự nghèo khó của Thanh Miểu Tông.
Màn thầu, bánh bao, bánh bao tùy ý ăn, lại kèm theo một ít rau xanh dưa muối, thêm một ít thịt yêu thú cứng muốn gãy răng không biết tên gì đó, gọi là bữa tiệc lớn.
Từ Thiện Đường trở về, dọc đường đi, nàng đều cúi đầu suy nghĩ làm thế nào kiếm tiền.
"Nghĩ gì vậy, nhìn đường đi, đừng giẫm lên loại cỏ này, hôi lắm."
Giọng nói của Tô Tiện kéo Lục Linh Du trở về, nàng cúi đầu nhìn: “Rau dớn."
Đây chính là dược liệu chính để luyện chế đan dược trị thương ngoài da.
Mắt chuyển động, nàng lại nhìn xuống chân Tô Tiện. "Tam thất."
Ngẩng đầu nhìn lại, nàng dễ dàng nhìn thấy ghi trắng, bạch thược, ngưu tất, nhũ hương, và rất nhiều dược liệu phổ biến khác.
Trên ngọn núi nơi các đệ tử ngoại môn cư trú, cỏ dại mọc um tùm.
"Tô sư huynh, những thứ này, nếu ta hái đi, sẽ không ai nói gì ta chứ?" Lục Linh Du hào hứng chỉ từng cái một.
"Ai mà nói chứ, chỉ là mấy cây cỏ dại thôi, muội hái những thứ này làm gì?"
Lục Linh Du vui mừng trong lòng, lén lút đến gần Tô Tiện: "Tô sư huynh, huynh nghèo lắm đúng không?"
"Có phải nghèo đến mức không tìm ra cách kiếm tiền?"
"...”