Viên linh khí màu xám đi qua đâu, nơi đó đều truyền đến cảm giác khó chịu và đau đớn.
Trán Lục Linh Du toát ra mồ hôi lạnh.
Nhưng nàng không dừng lại, vẫn gian nan dẫn dắt viên linh khí đã được dung hợp cọ rửa từng tấc kinh mạch trong cơ thể.
Không biết qua bao lâu, sau khi linh khí cọ rửa xong tấc kinh mạch cuối cùng, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, mặc dù kinh mạch vẫn căng tức do độ rộng không đủ, nhưng linh khí lại lưu thông trở lại, như là trấn an, mang theo hơi ấm áp.
Cảm giác thoải mái ập đến.
Lục Linh Du dần dần cảm thấy toàn thân như ngâm mình trong nước ấm.
Nếu có người hiểu biết nhìn thấy cảnh này sẽ biết, nàng đây là nhập định.
Lúc nhập định, tốc độ tu luyện gấp mười lần so với bình thường.
Không biết qua bao lâu, cảm giác huyền ảo đó, giống như đứa trẻ trong bụng được sinh ra, Lục Linh Du có chút tiếc nuối, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá Luyện Khí tầng bốn.
Đáng tiếc vào thời điểm cuối cùng, linh khí không đủ, đột phá thất bại.
Núi nơi các đệ tử ngoại môn ở, linh khí tất nhiên không dồi dào, điều này cho thấy tầm quan trọng của linh thạch, vào lúc này, nếu có linh thạch hỗ trợ, việc tiến giai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đáng tiếc lúc này nàng không có một xu dính túi, càng không cần nói đến linh thạch.
Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, nàng phát hiện màu xám bạc trên linh căn có vẻ đậm hơn một chút.
Cái gì vậy? Không phải vừa rồi nàng thành công rồi sao?
Chẳng lẽ nàng sai rồi, năm loại linh khí quả nhiên không thể tu luyện cùng lúc, nàng đang khiến bản thân càng thêm phế vật nữa sao?
"Này."
Ngay lúc Lục Linh Du đang cẩn thận quan sát, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai.
Tô Tiện không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng nàng.
Không biết cậu lấy đâu ra một cái ghế, dựa người vào ghế, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, chán nản nhìn Lục Linh Du.
"Cũng không tệ."
"Mới nhập môn đã nhập định, sư phụ ta giờ cũng biết muội."
Ngày đầu tiên nhập môn. Không có ai hướng dẫn mà nhập định ba ngày, ngay cả những đệ tử thân truyền như bọn họ cũng chưa từng có ai được như thế.
Nha đầu này không nổi tiếng sao?
Nếu nàng là song linh căn, không, tam linh căn, thì sư phụ của họ sẽ nhịn không được thu nhận nàng làm đồ đệ.
"Muội có biết chính mình tu luyện ba ngày rồi không?"
Lục Linh Du do dự gật đầu: "Chắc là biết."
Hửm?
Nhập định còn có thể biết thời gian, không phải muội đang giả vờ chứ?
"Ta đói đến mức mắt hoa lên."
Tô Tiện:......
Chẹp.
Quên mất nhóc con này mới Luyện Khí tầng ba, ngay cả Tích Cốc Đan cũng không thể dùng. Ba ngày không ăn gì, sao không hoa mắt chóng mặt được chứ?
Tô Tiện ghét bỏ ném hai cái bánh bao qua.
Lục Linh Du như chó thấy bánh bao, đôi mắt lập tức sáng lên.
Thành thạo nhét màn thầu vào bụng, sau đó mắt trông mong tiếp tục nhìn Tô Tiện.