Chương 56: Công chúa nước khác
Giọng nói mềm mại uyển chuyển như chim hoàng anh, tuy có mang giọng nước khác nhưng nghe lại càng thú vị.
“Ồ?” Vân Nhai có vẻ hứng thú: “Tại sao ta phải cứu ngươi?”
Quốc sư đại nhân không lật bài theo lẽ thường, chẳng lẽ không nên hỏi thân phận của người trước mắt trước ư? Người này ngẩn ra, vẫn nói nhanh: “Ta là công chúa của nước Đồng, kẻ gian hại ta, bỏ thuốc mê ta sau đó biến ta thành cống phẩm đưa đến nước Ngụy. Nhưng cho dù ta có giải thích thế nào cũng không ai chịu tin! Có người nói đêm nay quốc quân sẽ… sẽ…” Nàng ta nghẹn ngào: “Nếu đại nhân không muốn hai nước khai chiến, xin hãy cứu ta ra khỏi hang hổ, nước Đồng ắt sẽ có báo đáp!”
Hắn ừ một tiếng, kết luận: “Ngươi không muốn theo vương thượng?”
“Tuyệt đối không thể hèn hạ như vậy!” Công chúa của một nước đương nhiên không thể để người ta sử dụng giống như người đẹp tiến cống được.
Vân Nhai vuốt cằm nói: “Ngẩng đầu.”
Cô gái này quả nhiên ngẩng đầu lên, tuy không đủ ánh sáng nhưng cũng không trở ngại Vân Nhai nhìn thấy rõ đôi môi củ ấu, chân mày lá liễu của người trước mắt, sóng mắt long lanh như muốn nhỏ nước, làn da trắng như tuyết không nói, càng hiếm có chính là vóc dáng còn đâu ra đấy hơn cả những người đẹp bình thường khác, gương mặt cũng thể hiện sự xinh đẹp xuất sắc. Ngay cả hắn cũng không khỏi tấm tắc khen: “Quả nhiên là quốc sắc thiên hương.”
Câu tiếp theo chính là: “Ai bảo ngươi tìm ta?”
“Có một cung nữ nói cho ta biết, quốc quân rất tin tưởng ngài. Chỉ cần ngài cầu xin cho ta, ông ta nhất định sẽ nghe theo! Nàng ta giúp ta trốn ở đây.”
Vân Nhai nở nụ cười: “Nàng ta nói cũng không sai.”
Cô gái này vui vẻ cười nói: “Ngài, ngài bằng lòng giúp ta?”
“Sao lại không làm?” Hắn khẽ ghé sát vào, cô gái này vẫn thấy rõ gương mặt của hắn nhưng lại phát hiện ra vị quốc sư đại nhân trước mắt này có vẻ rất trẻ tuổi, ánh sáng trong mắt sáng sủa mà lạ lùng gian xảo, bị hắn nhìn không chớp mắt như thế một lúc, nàng ta cũng có chút mơ màng, nhất thời đã quên kinh hoàng sợ hãi, giống như nhìn chằm chằm thật lâu vào ánh sáng, dần dần váng đầu hoa mắt.
“Ngươi là vị công chúa kia của nước Đồng?”
Không bao lâu, Vân Nhai gõ gõ thùng xe: “Về phủ.”
Lúc này bánh xe mới dần dần chuyển động.
Chỉ đi khoảng hơn chục nhịp thở đã ra khỏi cửa cung.
Phu xe đang định quất dây cương, bỗng nhiên có mấy người cưỡi ngựa chạy ngang chắn lại trước xe, người đứng đầu là một thiếu niên khỏe mạnh khoảng mười hai, mười ba tuổi, trán cao, thông minh sáng sủa. Cậu ta gõ cửa xe cười hì hì lên tiếng: “Quốc sư đại nhân!”
Cửa sổ xe mở ra, Vân Nhai ở bên trong nhìn cậu ta ở bên ngoài, sắc mặt bình thản: “Hôm nay công tử Ngô không cần lên lớp tối ư?”
Thiếu niên này chính là con trai thứ ba của Ngụy vương, Tiêu Ngô.
“Hôm nay không cần. Ta nghe nói ngươi vào cung, muốn tìm ngươi đánh ván cờ.”
“Được thôi, về cung đi.” Vân Nhai đang định dặn phu xe quay đầu lại, công tử Ngô lớn tiếng nói: “Không cần không cần, đừng làm lỡ công ngươi về phủ. Ngươi cứ về tiếp, chúng ta đánh cờ trên xe, thế nào? Một ván cờ có mất bao nhiêu thời gian đâu, xe đến phủ của ngươi thì cũng hết ván cờ.”
Lời này vừa dứt, Vân Nhai chưa nhận lời thì công tử Ngô đã nháy mắt nói: “Quốc sư đại nhân, có gì không tiện sao?”
Vân Nhai nhìn cậu ta chậm rãi nở nụ cười, nhưng nụ cười lại không đến đáy mắt. Công tử Ngô xưa nay to gan, lúc này không biết tại sao lại bỗng nhiên dâng lên một luồng khí lạnh trong lòng, giống như bị thú dữ hoang dã nhìn chăm chăm, da gà sau lưng dựng lên.
Cậu ta vừa nuốt nước miếng lại nhìn chăm chú, quốc sư lại trở về bộ dạng ốm yếu, nhẹ nhàng gạt khóa cửa nói: “Dừng xe, mời công tử Ngô lên xe!”
Công tử Ngô mở cửa xe nhảy lên, mắt nhìn bốn phía nhanh như chớp, không nhịn được mà lộ ra vẻ thất vọng. Tuy xe ngựa của quốc sư lớn, nhưng chung quy không phức tạp như trong phòng, cậu ta bước hai bước là đã đi hết.
“Khiến người thất vọng rồi, chỗ ta không chuẩn bị điểm tâm.” Vân Nhai vờ như không biết thứ cậu ta muốn tìm, đích thân bày ván cờ trên bàn trà: “Ngồi đi, ta thấy khả năng đánh cờ của người hơi suy giảm, ngày mai báo cáo với thái phó, coi như là kiểm tra người một chút.”
Mặt công tử Ngô lập tức xụ xuống, số lần quốc sư ra tay không nhiều, nhưng lần nào cũng có thể gϊếŧ cậu ta không chừa mảnh giáp, làm sao nhìn ra được tài đánh cờ của cậu ta có tiến bộ? Thái phó kiểm tra nghiêm ngặt, nếu quốc sư nói đôi lời không tốt về cậu ta…
Vân Nhai vừa đánh cờ vừa hỏi cậu ta: “Đã muộn thế này, ai bảo người tìm ta đánh cờ?”
“Ta, ta tự tới.” Mới là lạ ấy. Cậu ta vẫn luôn không thích quốc sư, người này trông có vẻ không lớn hơn cậu ta mấy tuổi, nhưng lòng dạ lại thâm sâu như phụ vương, tuy mỗi lần gặp cậu ta đều cười híp mắt, nhưng từ đầu đến cuối công tử Ngô đều cảm thấy hắn căn bản không coi mình ra gì.
Rất độc ác.
Vân Nhai mỉm cười. Xe ngựa chuyển hướng, hắn nhìn ra bên ngoài, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy một khoảng cung điện phía đông. Bóng tối đã bao trùm, ở đó chỉ có bóng nhà và bóng cây âm u, người bình thường cố gắng lắm mới có thể nhìn ra đường nét.
Hách Liên Giáp nhịn nửa ngày, đợi Vân Nhai rời khỏi liền vội vàng nói: “Vương thượng, Long Hổ kim đan rất gian tà, người không nên uống nữa. Thần nghe các phương sĩ thảo luận, thứ đó rất có khả năng được luyện thành từ việc lấy mạng sống của người khác, được gọi là dùng mạng nuôi mạng.”
Ngụy vương lườm y một cái: “Ngươi dùng rồi?”
“Không, không.” Hách Liên Giáp lắc đầu liên tục. Đó là thuốc chỉ cung cấp cho vương thượng, sao có thể đến lượt y dùng?
“Dược công lấy dược liệu luyện thành Long Hổ kim đan ngay trước mặt quả nhân, chưa từng dùng đến người sống gì!” Vẻ mặt của Ngụy vương rõ ràng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi đường đường là đại tướng quân, sao lại học theo đám phụ nữ nghe gió tưởng là mưa chứ?”
Hách Liên Giáp đỏ mặt lên, rất lâu mới do dự nói: “Chỉ sợ uống nhiều sẽ có hại với sức khỏe của người.”
Ngụy vương liếc y một cái, bỗng nhiên nói: “Năm nay ngươi đã bốn mươi chưa?”
Trọng tâm câu chuyện chuyển quá nhanh, Hách Liên Giáp ngây người một lúc mới trả lời ông ta: “Thần đã ba mươi sáu rồi.”
“Ba mươi sáu, đang lúc tráng niên.” Ngụy vương cười ha ha: “Quả nhân không may mắn như ngươi, ba mươi ba tuổi lúc nam chinh nước Đồng bị thương, sau đó nhờ dược công Vân Nhai tiến cử, quả nhân mới tìm lại được uy phong năm đó.” Giọng ông ta dần dần trở nên nghiêm túc, vỗ vỗ tay vịn: “Ngươi tưởng rằng quả nhân không biết đan dược không được dùng nhiều sao? Nhưng ngồi trên chiếc ghế này thì phải chăm lo việc nước, Đại Ngụy không cần một ông vua già nua!”
Thuốc Long Hổ kim đan như cái tên của nó, dùng từ từ có thể khiến tinh thần trẻ gấp trăm lần, thỉnh thoảng dùng thêm một viên có thể giúp ông ta mạnh như rồng như hổ, tìm lại sức sống thuở thiếu niên. Lại hay ở chỗ không cảm nhận được tác dụng phụ, tên là “thuốc” nhưng lại như cao, có thể dùng như cao trong một thời gian dài.
Lúc mới đầu ông ta cũng nghi ngờ, nhưng tìm người thử một năm rưỡi cũng chưa xuất hiện di chứng gì, ngược lại mặt mũi hồng hào, ông ta cũng yên lòng tự dùng. Vừa dùng thuốc này đã không thể dừng lại.
Hách Liên Giáp vẫn cảm thấy ông ta quá mức ỷ lại vào Vân Nhai, thiệt ở chỗ không giỏi ăn nói, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói: “Vâng.”
Quân thần lại nói một lúc nữa, ánh mắt Ngụy vương liên tục nhấp nháy, hiển nhiên không để tâm tư ở chỗ này. Chỉ tiếc Hách Liên Giáp không thức thời như quốc sư, cuối cùng Ngụy vương đành phải lên tiếng đuổi y.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sắp tối rồi, khó tránh quốc quân lại có chút lơ đãng.
Long Hổ kim đan còn có một lợi ích rất lớn, đó chính là có thể khiến ông ta khôi phục lại vinh quang trên giường.