Chương 57: Chuyển tặng mỹ nhân
Nghĩ tới bộ dạng uyển chuyển cầu xin của cô gái xinh đẹp dưới người mình, Ngụy vương lại cảm thấy hăng hái.
Hách Liên Giáp khởi hành về phủ.
Y từ biên quan bôn ba về đô để báo cáo tình hình, vốn đã mệt mỏi, lúc này vó ngựa lộp cộp, thùng xe lắc lư, y vừa nhắm mắt liền ngủ mất.
Tỉnh dậy đã về đến phủ tướng quân.
Xe dừng hẳn, y đang định đứng lên mở cửa xe đi ra ngoài, chợt nghe đâu đấy có một tiếng “keng” nhỏ, giống như kim loại rơi xuống đất.
Thật sự là quá gần, chính là, chính là ở trong xe!
Hách Liên Giáp đứng dậy, tay cầm trường kiếm, ánh mắt kiểm tra trong buồng xe, cuối cùng nhìn xuống sàn xe, nghiêm khắc quát một tiếng: “Lăn ra đây!”
Xe ngựa này của y đã qua sửa sang, dưới ghế có một không gian bí mật, bình thường để một số thứ cơ mật, ít ai biết. Lúc này, bên trong lại truyền ra tiếng.
Dưới cái nhìn của y, chiếc ghế mềm nhẹ nhàng hé ra, có một cô gái ngồi dậy, tóc tai rối bời, vẻ đẹp lần đầu tiên y nhìn thấy trong đời, biểu cảm trên mặt lại là vừa choáng váng vừa sợ hãi.
Trên người nàng ta còn mặc quần áo của nội thị.
Trong lòng Hách Liên Giáp bỗng nhiên khó hiểu. Cô gái này chắc là từ trong cung tới đây theo y, nơi đó được bảo vệ nghiêm ngặt mà vẫn có thể bị một người sống sờ sờ chạy ra ngoài, nói không có ai hỗ trợ là không thể nào. Bây giờ người đang trong xe y, trong phủ y, chuyện này khó giải quyết rồi. Nhưng y vẫn thấp giọng nói: “Ngươi là ai!”
Đêm hôm ấy, trong cung của Ngụy vương có một sự hỗn loạn nho nhỏ, mà phủ tướng quân thì thái bình cả đêm, không ai ra vào.
Sáng hôm sau, tướng quân Hách Liên chuẩn bị vào cung, thỉnh tội với Ngụy vương.
Lúc Vân Nhai đi vào đúng lúc gặp Hách Liên Giáp và đại thái giám Trần Hi từ đối diện đi tới, Hách Liên Giáp nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi: “Hay cho Vân Nhai ngươi, thế mà lại hãm hại ta!”
Vân Nhai nghe xong, biết y đã khai báo với Ngụy vương. Người mà nữ nhân tiến cống bỏ trốn muốn tìm là quốc sư, kết quả lại bị đưa đến xe ngựa của tướng quân Hách Liên, Ngụy vương và Hách Liên Giáp đều biết là quốc sư động tay chân.
Hắn nghiêng đầu hỏi Trần Hi: “Xử lý thế nào?”
Trần Hi cung kính mà nghiêm túc nói với hắn: “Vương thượng niệm tình tướng quân có công lao vất cả, đặc biệt ban cho một vũ cơ xinh đẹp.”
Đây chính là thưởng nữ nhân tiến cống bỏ trốn lần trước cho Hách Liên Giáp. Nàng ta và Hách Liên Giáp ngồi chung xe ngựa lâu như vậy, sau đó lại vào phủ tướng quân, cho dù cô gái này có xinh đẹp đến mấy đi nữa thì Ngụy vương cũng không cần.
Đây là một mỹ nữ tiến cống đang thời kỳ xuân sắc nhất, vốn dĩ đêm qua Ngụy vương sẽ sủng hạnh nàng ta, nhưng bây giờ lại nhịn đau cắt thịt.
Vân Nhai vỗ tay nói: “Tướng quân Hách Liên được ban thưởng, thật khiến người ta ghen tỵ.”
Không phải người là do hắn nhét vào xe của mình hay sao? Mặt Hách Liên Giáp cũng tối lại: “Ngươi cần? Ta tặng ngươi!” Trong lòng lại hơi e ngại, có vẻ như ngay cả kết cấu xe ngựa của y quốc sư cũng rõ mồn một.
“Thân phận của nàng ta có vẻ như không thể tùy ý chuyển tặng như vậy.” Vân Nhai nghiêm túc mà ung dung nói: “Tướng quân Hách Liên, đừng phụ ơn mỹ nhân.”
Câu cuối cùng cất cao giọng điệu, tràn đầy ý châm chọc. Hách Liên Giáp mất vợ đã lâu, mấy năm nay vẫn chưa tái giá.
Hắn khoát tay áo với hai người kia rồi đi gặp Ngụy vương, để lại Hách Liên Giáp như có điều suy nghĩ.
Sau khi báo cáo việc này với Ngụy vương, Ngụy vương cũng yêu cầu phái người đến nước Đồng tìm hiểu tin tức, nếu vũ cơ xinh đẹp này thật sự là công chúa của nước Đồng, vậy thì sau này còn có phiền phức. Nhưng nếu người đã vào phủ tướng quân, y liền không thoát khỏi liên can.
Có người muốn tính kế Vân Nhai, người kia lại chuyển “món quà lớn” này cho y, ai bảo y có chút đắc tội với quốc sư trên vương đình chứ?
Có điều với tính cách của người này, không làm chuyện gì oái oăm hơn thế đã xem như là nương tay rồi.
Còn về làm sao nàng ta lại xuất hiện trên xe của quốc sư là có người muốn gây rắc rối cho hắn.
Người này cũng biết, chỉ dựa vào một vũ cơ xinh đẹp không thể nào lay động được vị trí quốc sư. Làm như vậy chẳng qua muốn cho Ngụy vương không hài lòng với Vân Nhai mà thôi.
Quân thần xa cách thường bắt nguồn từ việc nhỏ.
Hai ngày sau, một con mèo trắng mà vương hậu cưng chiều đột nhiên nổi điên lên, cào xước tay và mặt của chủ nhân. Tuy sau đó con mèo này bị xử tử, nhưng hai gò má của vương hậu vẫn bị vẽ mấy vệt máu thật dài, suýt chút nữa là mù mắt.
Mặt mày vương hậu hốc hác, dù có thuốc tốt của thái y thì nhanh nhất cũng phải hơn một tháng mới xóa được dấu vết.
Chịu sự kinh hãi này, mấy đêm liền vương hậu đều mơ thấy ác mộng, cho người ếm bùa trừ tà cũng vô ích, chưa tới bảy ngày, người đã gầy rộc đi.
Ngụy vương không còn cách nào khác, chỉ đành mời Vân Nhai nói: “Ái khanh có cách gì không?”
Trong lòng hai người đều biết rõ là chuyện gì, Ngụy vương đợi đủ bảy ngày mới tìm tới hắn là để làm mềm cơ thể trước. Vân Nhai đợi ông ta mở miệng, vì vậy lấy ra bùa hộ mệnh đã chuẩn bị từ trước đưa tới: “Bùa thanh tâm không rời thân, vương hậu sẽ không gặp ác mộng nữa.”
Nữ nhân nông cạn đã tính kế tới hắn rồi, phải chăng tưởng rằng bộ dạng xấu xí trong cung kia có thể có hiệu lực với hắn?
Tính khí của Ngụy vương mấy hôm nay đã rất thất thường, ánh mắt nhìn Vân Nhai phức tạp, có oán hận, có trách móc, có không hài lòng, có bất lực, nhưng ý chí kẻ làm vua một thiên hạ cần phải biết cách kiêu ngạo. Nghĩ tới nghĩ lui, lời nói cuối cùng trong lòng ông ta chỉ biến thành một tiếng thở dài: “Bỏ đi, ngươi là quốc sư, đừng chấp nhặt với hiểu biết tầm thường của phụ nữ.” Cũng may lần này vương hậu hãm hại Vân Nhai trong âm thầm, không có mấy người biết được, mặt mũi của vương thất vẫn được bảo toàn.
Vân Nhai cười nhẹ, đáp một tiếng “Vâng”, trong mắt có tia sáng chớp động.
Quả thật hắn sẽ không chấp nhặt với hiểu biết “tầm thường” của phụ nữ. Nhận một giọt nước của người ta, há chẳng phải nên lấy cả dòng suối để báo đáp?
…
Phùng Diệu Quân mơ hồ cảm thấy mình ngủ rất lâu nhưng lại rất khó chịu, trên ngực giống như có một tảng đá lớn đè nặng, gần như không thể thở được.
Cuối cùng nàng dùng sức ho khan vài tiếng rồi tỉnh lại.
Mở mắt ra, ngay bên trên là màn che màu xanh quen thuộc, nóc màn rủ xuống một chuỗi rèm đầy màu sắc.
Đây là phòng ngủ của nàng. Nhà mà Tấn vương ban thưởng ba hôm trước đã dọn dẹp gọn gàng, phủ quốc sư đồng thời cấp cho nàng một số người làm, ví như nha hoàn hiện đang hầu bên giường.
Nghe thấy tiếng động, tiểu nha hoàn vui vẻ nói: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”
“Nước.” Cổ họng nàng như lửa, đã ngủ bao lâu rồi?
Tiểu nha hoàn vội vã hầu nàng uống nước, Phùng Diệu Quân mới có chút sức lực nói: “Trần Đại Xương và công chúa đâu, đã cứu về chưa?”
Đương nhiên nha hoàn không đích thân trải qua trận chiến kinh tâm động phách kia, nhưng nàng ta nói: “Quốc sư đã dặn dò, đợi người tỉnh lại liền nói với người, tất cả đều khỏe ạ.”
Xem ra công chúa Hàm Nguyệt không sao. Phùng Diệu Quân còn nhớ bản thân đã bất tỉnh trước, ngoài kinh hãi ra công chúa không bị tổn thương gì. Nàng ta dẫn theo nhiều hộ vệ như vậy, chắc là bình an đưa về bờ rồi. So sánh ra, điều mà Phùng Diệu Quân càng quan tâm hơn là: “Trần Đại Xương thế nào rồi?”
“Hộ vệ của người bị thương rất nặng, nhưng quốc sư nói hắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Phùng Diệu Quân thật sự thở phào nhẹ nhõm, chớp mắt một cái lại ngủ say.
Lúc tỉnh dậy đã là buổi tối, từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy sao đầy trời.
Đúng là thời tiết đẹp.
Bên ngoài rèm có bóng người thấp thoáng, giọng nói trầm ổn của Mạc Đề Chuẩn truyền vào: “Tỉnh rồi?”