Quốc Sư Đại Nhân

Chương 55: Cảm giác tương thông

Chương 55: Cảm giác tương thông

Trần Đại Xương đẩy hai nàng ra, bản thân mình không hề phòng bị mà lộ trước miệng cá mập. Miệng cá mập há to ra, hơn mười cái răng nanh như cắm vào nửa người hắn ta!

Hai người Phùng Diệu Quân chỉ nghe thấy nửa tiếng kêu thảm của Trần Đại Xương, ngay cả cá lẫn người đều nhào vào trong thuyền.

Chiếc thuyền này đã bị dìm hơn nửa, đè thêm con cá mập nặng mấy ngàn cân, chớp mắt nhanh chóng chìm xuống nước. Sóng nước cuốn vào đè nén tiếng thét chói tai của công chúa Hàm Nguyệt vào cổ họng.

Cá mập xám cũng biết đã cắn nhầm người, nhưng cái đầu to cắm trong boong thuyền. Cái đuôi lớn quạt mấy cái trong nước, muốn mượn thế để lùi lại.

Sông An Lạc xa biển đến mấy ngàn dặm, sao lại có thể có cá mập? Sau lưng Phùng Diệu Quân toát ra mồ hôi lạnh, hai chân như đeo chì, nhưng không sợ đến ngây người như công chúa Hàm Nguyệt.

Vì cứu hai nàng mà Trần Đại Xương còn chưa biết sống chết, nàng không thể bỏ mặc hắn ta không lo.

Dưới nước lại là sân nhà của con vật khổng lồ này, đến khi cá mập quay lại một lần nữa, các nàng còn đường sống sao? Lúc này trong đầu nàng trống rỗng, đến cả sợ cũng quăng đến chín tầng mây, trong lúc ngây ngốc đã nhớ ra toàn thân cá mập là da dày xương cứng, chỉ có mắt là yếu nhất.

Thấy nó sắp rời khỏi thân tàu, nàng không hề nghĩ ngợi, nhào tới tròng mắt tối đen của nó.

Nàng thậm chí không nhớ rõ Bộ Tiên Quyết mình đã luyện mấy ngày, mỗi tay mười ngón lại vô tình cong lên như móng vuốt, mạnh mẽ cắm xuống tròng mắt cá mập.

Gần như cùng lúc đó, một sức khí vô cùng cuồng bạo trỗi dậy từ đan điền, theo kinh mạch chảy xuống hai cánh tay, hội tụ ở đầu ngón tay.

Mười ngón tay trắng nõn mềm mại đột nhiên cứng như sắt, ghim vào mắt cá mập như đâm vào đậu hũ. Thậm chí công chúa Hàm Nguyệt gần trong gang tấc còn nghe thấy một tiếng “phập” vang lên, như là bóng khí bị nổ tung.

Nàng ta kinh ngạc nhìn Phùng Diệu Quân đâm thủng mắt cá mập mà vẫn dư khí thế, ngay cả hai cánh tay cũng thăm dò vào xương sọ vốn cứng rắn, vυ't cả cánh tay.

Đôi tay kia đã thăm dò hơn mười tấc trong não cá mập, sau đó ra sức móc một cái!

Cá mập xám co quắp điên cuồng, giống như cá sống bị ném vào chảo dầu sôi sùng sục. Sức lực của nó vô cùng lớn, lần này nổi điên, Phùng Diệu Quân lập tức bị quật bay ra ngoài, vừa may hộ vệ của nàng phát hiện không ổn liền xoay người lại cứu nàng, một tay vừa vặn đón được.

Công chúa Hàm Nguyệt cũng được người cứu, leo lên thuyền bé. Lúc này cá mập đã rút lui khỏi thuyền chìm, nhả cái miệng rộng ra, Trần Đại Xương lập tức bị nổi lên.

Nó lại co quắp hai cái, chỉ một lát cái bụng trắng phau đã lật ngửa lên, không còn nhúc nhích nữa.

Não nó bị khuấy hỏng rồi.

Kẻ địch trên thuyền nhẹ bị gϊếŧ ba tên, chỉ còn lại một người thương nặng bị bắt làm tù binh. Phùng Diệu Quân bị cá mập đánh bay xong miệng cũng ứa máu, đầu tiên là lục phủ ngũ tạng bị nóng bỏng như thiêu như đốt, sau đó lại giống như ngâm vào nước đá, ngay cả xương tủy cũng đông cứng.

Thân thể này được nuông chiều từ bé, đâu có chịu nổi khổ sở như vậy, chưa nói được mấy câu đã ngất đi. Những tiếng hô kinh hãi, tiếng thét giận dữ, còn có cả tiếng hét chói tai của công chúa Hàm Nguyệt lập tức biến mất.

Một giây trước khi rơi vào bóng tối, nàng cảm giác được lực lượng cổ quái này đã quay về đường cũ, một lần nữa chui vào bụng nàng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như nó còn lớn mạnh hơn ban đầu một chút.

Cùng lúc đó ở vương cung của nước Ngụy.

Giọng nói vang dội của tướng quân Hách Liên Giáp có thể quanh quẩn ba ngày: “Diêu Hồng Viễn gửi chiến báo về, nói đạo tặc trên vùng núi biên giới Nam Kỳ cấu kết với kẻ thù bên ngoài, âm thầm giấu một vạn người, lúc này đã không kịp tăng viện binh, y thỉnh cầu được phân phát nguyên lực để vực dậy sức chiến đấu của toàn quân.”

Còn chưa dứt lời thì một tiếng “cạch” vang lên, bút lông sói trong tay Vân Nhai bỗng nhiên phát ra âm thanh đứt gãy.

Ngụy vương nhất thời chú ý tới: “Sao hả, có gì không ổn?”

Hách Liên Giáp nhìn quốc sư, hừ một tiếng, biểu cảm bất mãn được thể hiện qua lời nói. Y thỉnh cầu tăng thêm nguyên lực, người này trực tiếp ấn gãy bút lông là có ý gì?

Ánh mắt Vân Nhai chớp một cái, mới lắc đầu: “Không sao cả, có thể phân phát.” Chỉ một lát như vậy mà vẻ khác thường trên mặt hắn đã được thu hồi, trở lại dáng vẻ mây gió điềm nhiên.

Vừa mới lúc nãy, có vẻ như linh lực của hắn đã hao hụt một chút.

Nếu nói linh lực hắn tích lũy được như biển trời, vậy thì một chút hao hụt kia chính là giọt nước.

Giây tiếp theo, tâm trạng hắn chìm vào trầm lặng, đang định kiểm tra một phen thì cảm giác khác thường đã biến mất.

Biển trời vẫn là biển trời, chưa từng thiếu dù chỉ một giọt nước.

Ba người lại bàn luận một lúc, Ngụy vương ho nhẹ một tiếng: “Vậy thì cứ sắp xếp như vậy đi. Đúng rồi, đến cuối tháng sẽ dùng hết Long Hổ kim đan, Vân khanh, khanh xem thế nào.”

Vân Nhai buông bút trong tay ra: “Đan dược mới tiến hai tháng trước, vương thượng người đã…?” Long Hổ kim đan, loại thuốc dưới tay hắn luyện chế cho Ngụy vương ba tháng một lần, kết quả chưa đến hai tháng Ngụy vương đã dùng hết?

Ngụy vương không nhịn được vuốt hàm râu dài dưới cằm. Năm nay ông ta đã ngót nghét trăm tuổi, lúc còn trẻ cũng chinh chiến bốn phương, về già có giữ gìn chăm sóc cỡ nào thì thể lực cũng không khỏe như lúc trước. Uống đan dược nhiều năm rồi nhưng chỉ có Long Hổ kim đan mới có thể khiến tóc ông ta đen lại, ngay cả râu dưới hàm cũng trở nên đen nhánh, mỗi khi cúi đầu nhìn, trong lòng lại thoải mái.

Dân gian có câu: sợ già không sợ nghèo. Thực ra đâu chỉ dân thường mới vậy, đế vương cũng lo sợ vô cùng.

“Nước Đồng vừa mới đưa tới mười mỹ nhân, có quốc sắc thiên hương.” Ngụy vương liếc nhìn quốc sư: “Vân khanh có hứng thú không? Quả nhân tặng khanh hai người.”

Vua ban thưởng người đẹp được gọi là hồng phúc. Vân Nhai đỡ ngực, than thở nói: “Không có phúc hưởng thụ.”

“Thủ hạ của ngươi có thể luyện ra được Long Hổ kim đan, nhưng lại không chữa khỏi bệnh của ngươi.” Nhìn vẻ ngoài xinh đẹp ngay cả phụ nữ cũng không ngừng hâm mộ của hắn, Ngụy vương cất tiếng cười dài, cảm thán: “Đáng tiếc, đáng tiếc!”

Hách Liên Giáp ở bên cạnh dùng sức ho khan một tiếng, Vân Nhai liếc nhìn y một cái, nói với Ngụy vương: “Dược công thần mời đang luyện thêm mẻ nữa, giữa tháng là dâng lên được rồi. Có điều…” Ánh mắt y quan sát mấy lượt trên người Ngụy vương, người kia lại không so đo y vô lễ: “Tuy kim đan tốt, nhưng vương thượng cần dùng liều lượng có hạn, cần biết quá sẽ thành không tốt.”

Ngụy vương phất tay áo: “Quả nhân tự có chừng mực.” Nói cho có lệ.

Vân Nhai biết bọn họ còn có chuyện khác muốn bàn, nhân cơ hội cáo lui.

Mặt trời đã xuống núi, vương cung rộng lớn chìm trong bóng tối, ngay cả hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ cũng mất đi màu sắc rực rỡ ban ngày.

Một trận gió ngẫu nhiên thổi qua mái hiên, tiếng u u như tiếng người khóc.

Vân Nhai bước ra khỏi nội cung trong tiếng gió như vậy.

Các đại thần vào cung, xe ngựa đều ở bên ngoài cung, đợi chủ nhân xuất cung. Vân Nhai cúi đầu suy nghĩ suốt trên đường đi về linh lực khác thường vừa nãy cảm nhận được, bất giác đã đi ra ngoài cung.

Người dắt ngựa của phủ quốc sư chạy tới hành lễ nhanh như chớp, khom lưng lại như mèo kéo cửa xe cho chủ nhân.

Vân Nhai đang định leo lên, thân hình bỗng nhiên khẽ khựng lại, ánh mắt đảo qua trong xe.

Hắn vẫn vào trong, nhưng cửa sau xe bị cung kính đóng lại.

Ánh sáng trong xe rất tối, hắn dựa vào vách xe, bỗng nhiên nói: “Muốn bị ném ra?”

Trong góc xe tối đen đối diện hắn bỗng nhiên lật ra một tấm chăn mỏng màu nâu sẫm, sau đó có một bóng người yểu điệu té nhào vào chân hắn, cầu xin nói: “Quốc sư đại nhân, xin người cứu ta!”