Chương 54: Bị Tập Kích
Họ đang ở giữa lòng sông đấy, công chúa Hàm Nguyệt đứng lên ngay lập tức: “Người đâu, xuống cuối thuyền kiểm tra cẩn thận xem!”
Nàng ta vừa dứt lời thì Trần Đại Xương đã vội vã chạy đến, cả người đều là nước, trong tay cầm một tấm ván thuyền: “Đáy thuyền bị người ta đυ.c một lỗ to, sau đó dùng nhựa cây để dính tạm lại. Sau khi thuyền bắt đầu di chuyển, lớp nhựa cây bắt đầu tan chảy, cho nên mới dẫn đến việc nước bắt đầu tràn vào thuyền.”
Người tuỳ tùng nhận lấy kiểm tra, quả nhiên ở trên tấm ván gỗ còn dính rất nhiều nhựa cây mềm mềm.
“Không thể ngăn được sao?”
Trần Đại Xương lắc đầu: “Lỗ đó quá lớn, xương rồng cũng đã bị người ta động tay động chân rồi.”
Phùng Diệu Quân chỉ tay vào giường gỗ nói: “Phá đi, có thể ngăn lại được bao nhiêu thì ngăn, cố gắng kiên trì thêm một chút nữa. Bao lâu nữa thì chúng ta đến bờ?” Được công chúa cho phép, đám tuỳ tùng vội vã ba chân bốn cẳng phá huỷ chiếc giưỡng gỗ lớn, chạy xuống đoạn đáy thuyền chắn đi lỗ to bị đυ.c.
Chủ thuyền cao giọng nói: “Còn một tiếng đồng hồ nữa.”
Hai người con gái lúc này đã đi lên trên boong thuyền, cúi đầu xem xét, nước sông đã lấp mất nửa non của căn phòng nhỏ trên thuyền, chỉ cần lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tốc độ của nước đang tràn vào.
Nếu mà cứ để nước tràn vào, chắc chắn thuyền sẽ chìm.
“Cứ theo cái đà này thì sao có thể chịu đựng thêm được một tiếng nữa?” Công chúa Hàm Nguyệt tức giận nói: “Phùng Diệu Quân, vì ngươi mà ta bị vạ lây!” Bàn tay nâng lên cao nhưng cũng không biết vì sao mà không hạ xuống. Trời đầu sương mù, nơi này không biết là cách bờ bao xa, cho dù nàng ta có biết bơi đi chăng nữa cũng không thể bơi về bờ được.
Phùng Diệu Quân thở dài nói: “Cho ta thêm mười lá gan nữa ta cũng không dám, có điều việc đã đến nước này, tốt nhất là nên nghĩ xem làm thế nào để chạy thoát.” Đúng lúc này, đám người Trần Đại Xương mang ra ngoài một chiếc thùng gỗ lớn, để múc nước từ buồng nhỏ đổ ra bên ngoài, nàng liền chỉ vào chiếc thùng nói: “Ngộ nhỡ thuyền thực sự chìm xuống, công chúa cứ yên tâm ngồi vào đó. Chúng tôi sẽ tìm những ván gỗ khác để bám vào.”
Đó là chiếc thùng rửa rau lớn, trên mép thùng còn dính lại mấy cọng rau xanh vàng, mặt mũi công chúa Hàm Nguyệt tái nhợt, nàng ta vậy mà lưu lạc tới nỗi phải ngồi trong chiếc thùng gỗ bẩn thỉu để chạy trốn sao?
Nàng ta trừng mắt nhìn đám tuỳ tùng, nói: “Nhanh kêu cứu đi!”
Trên sông thuyền qua thuyền lại, không chừng có thể gọi cứu viện. Cái lũ ngốc này còn cứ ra vẻ thận trọng, chẳng lẽ muốn nàng ta, một vị công chúa, lên tiếng hò hét?
Nghe được nàng ra lệnh, bọn thị vệ liền gào khản cả giọng để kêu cứu. Sương mù mặc dù hơi dày đặc, cũng không thể ngăn cản được âm thanh hùng hậu của mấy người đàn ông vang ra khắp nơi.
Đáng tiếc, vận may của công chúa Hàm Nguyệt không được tốt, đợi nửa ngày cũng không đợi được một chiếc thuyền nào.
Dù đã cố gắng ngăn cản, nước sông vẫn bắt đầu tràn lên boong thuyền bên trên, nước đã lên cao như vậy, thuyền không thể di chuyển được nữa, người chèo thuyền giống như đã chết cả cha cả mẹ rồi vậy. Công chúa Hàm Nguyệt và Phùng Diệu Quân cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm bên trên mạn thuyền, không muốn bị ướt sũng giống như đám đàn ông.
Công chúa Hàm Nguyệt oán giận nói: “Rốt cục ngươi đã đắc tội với ai thế, đến nỗi đến chết người ta cũng không muốn cho ngươi chỗ chôn!” Trong nội tâm của nàng ta đang oán giận Phùng Diệu Quân, có điều thuyền này là do nàng ta đòi đi lên, người ta cũng chẳng mời nàng. Ngoại trừ mắng Phùng Diệu Quân là sao chổi, còn có thể mắng được cái gì nữa đây?
Nhất là, coi như hiện tại nàng ta có đánh chết Phùng Diệu Quân thì cũng chỉ có thể hả giận một chút, chẳng thể giải quyết được hoàn cảnh khó khăn trước mắt.
“Ta mới đến đây, có thể đắc tội ai được chứ?” Phùng Diệu Quân kéo tay áo ướt nhẹp lên: “Có thể là kẻ thù của sư phụ ta.” Nàng nhìn công chúa Hàm Nguyệt một chút, nói: “Sư phụ ta có nhiều kẻ thù không?”
“Không ít nhỉ?” Mẫu hậu nàng ta đã từng nói, vị quốc sư kia đã đắc tội với khá nhiều người.
“Người này còn biết ta sẽ đến An Nhạc Nhã Tập, lại còn biết rõ ta sẽ ngồi thuyền nào quay về, chắc là một trong những người của Nhã Tập.” Phùng Diệu Quân khẽ nói: “Công chúa đừng sợ, một lúc nữa chắc sẽ có ngời tới.”
Đại khái là thời cơ đã đến, thời điểm khi nước sông tràn vào ngập qua đế giày, trong màn sương mù dày đặc bỗng nhiên có một con dơi lớn bay đến, đậu vào cánh buồm của thuyền, không nhúc nhích, chỉ có ánh sáng đỏ hồng trong mắt nó loé sáng. Đang lúc mọi người cảm thấy kì quái, thì trong sương mù lại xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ, lao về phía này.
Đám người cực kỳ vui vẻ hô lớn.
Thuyền nhỏ lướt nước mà đến, sau khi nó tới gần, mọi người mới có thể nhìn rõ, đây là một chiếc thuyền có đáy khá mỏng, có thể mang nhiều nhất là khoảng mười hai, mười ba người, giờ phút này trên thuyền đã có năm người, đều là những người đàn ông có con mắt thấu triệt.
Phùng Diệu Quân im lặng hít thở. Nàng đoán không sai, chắc chắn sẽ có người tới, nhưng mục đích chắc chắn không đơn thuần là cứu người.
Chết chìm chẳng có ý nghĩa gì cả, thứ đối phương muốn là người sống.
Sương mù dày đặc cản mất tầm nhìn, sau khi đối phương di chuyển tới gần chiếc thuyền sắp chìm mới phát hiện ra bên trên có rất nhiều người, bọn họ đều giật mình. Ngay lập tức có người nói với thủ lĩnh: “Số lượng người không đúng.”
Thủ lĩnh nhìn con dơi, khẳng định nói: “Chính là chiếc thuyền này.” Con dơi phụ trách bám theo dấu vết, bọn họ chỉ cần di theo con dơi. Cấp trên đã giao chỉ thị mang cô bé trên thuyền về. Có điều, bây giờ trên thuyền có hai cô bé liền!
Cấp trên muốn bắt ai?
Hắn ta dứt khoát vung tay lên: “Mang cả hai đứa con gái đi!” Đàn ông thì ném xác xuống sông cho rùa ăn, dù sao thuyền của họ cũng không ngồi được nhiều người như vậy.
Trên chiếc thuyền bên này, mấy người tuỳ tùng cũng đang bẩm báo lại với công chúa: “Chiếc thuyền kia quá nhỏ, người của chúng ta không thể lên hết được.”
Công chúa Hàm Nguyệt không nhịn được mà nhíu mày, phía bên mình có bảy người, bên Phùng Diệu Quân có bốn người, chắc chắn không thể ngồi vừa chiếc thuyền nhỏ kia. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ…
Nàng ta vẫn chưa luyện được ý chí sắt đá của bậc cha chú, nên vẫn có chút không đành lòng.
Phùng Diệu Quân bỗng nhiên chỉ một ngón tay nói: “Kẻ đến không phải người tốt. Công chúa không cần phiền lòng.”
Khi hai thuyền sắp chạm vào nhau, công chúa Hàm Nguyệt xem xét, đối phương đã bắt đầu rút ra vũ khí, mắt lộ ra ánh nhìn hung ác, công chúa không khỏi vui mừng: “Lên, đoạt thuyền kia về đây cho ta!”
Nàng ta vẫn còn đang tính toán xem nên đuổi ai xuống, nể mặt mũi quốc sư nàng chắc chắn phải đưa cả Phùng Diệu Quân theo, nhưng cũng muốn mang cả những người tuỳ tùng của mình. Kết quả thì đám người trên thuyền kia lại chẳng phải người tốt đẹp gì, khiến cho tâm trạng nàng cảm thấy thoải mái khi cướp chiếc thuyền kia.
Những tùy tùng phía sau lập tức nhào tới, cùng đối phương đánh đấm. Phùng Diệu Quân cũng vẫy tay một cái, hai người tuỳ tùng của nàng cũng gia nhập chiến đấu, chỉ có Trần Đại Xương ở lại bảo vệ hai cô gái, sợ có điều chẳng may.
Một trận này đã đến là quyết định đến sống chết, không ai dám mềm lòng, rất nhanh sau đó nước sông đã bắt đầu nhiễm màu đỏ máu.
Thuyền đối diện đều là những cao thủ đánh đấm, nhưng một bên là con gái yêu quý của Tấn vương, một bên là “Đồ Nhi” yêu quý của quốc sư, đương nhiên cũng đều là quân tinh nhuệ, lại chiếm lợi thế về số lượng, cho dù thân thủ của đối phương linh hoạt, không gian trên thuyền lại nhỏ hẹp, bên trong cũng không có chỗ để di chuyển, chớp mắt một cái đã có hai người bị đâm thành tổ ong vò vẽ.
Công chúa Hàm Nguyệt vôi vàng la lên: “Mau mau!” Mép váy của nàng ta đã bắt đầu thấm nước.
Đột nhiên Trần Đại Xương nói: “Không đúng, tại sao lại chỉ có bốn người!” Khi thuyền địch tới gần hắn ta đã nhìn thấy rõ ràng, trên thuyền của đối phương có năm người, vậy người còn lại đâu?
Phải biết rằng, chiếc thuyền này đã chìm xuống nước hơn một nửa rồi!
Trong lòng hắn ta nảy lên một cái, khoé mắt liếc xuống dưới nước, bắt gặp một bóng đen. Trần Đại Xương không kịp suy nghĩ, khẩn trương đẩy hai cô gái ngã nhào xuống nước, hô to: “Cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt, bọt nước ở mép thuyền đột nhiên bắn tung toé, một thân hình to lớn lao lên, nhào tới bên thân thuyền.
Nó đã nhắm chuẩn vào vị trí của hai cô gái, nếu lúc đó không phải Trần Đại Xương kịp thời ra tay, chỉ sợ hai cô gái đã bị đâm không biết bao nhiêu lỗ trên người. Đây rõ ràng là một con cá mập màu xám, dài đến bảy mét, một miệng đầy máu mở to, có thể nhét vừa hai Phùng Diệu Quân mất!