Quốc Sư Đại Nhân

Chương 53: Phiền Phức Xuất Hiện

Chương 53: Phiền Phức Xuất Hiện

Với sự phân biệt đẳng cấp nghiêm ngặt của giới quý tộc, quả thật phương tiện di chuyển có sự khác biệt.

Phùng DIệu Quân nghiêng đầu, hỏi: “Chiếc thuyền nào là thuyền của ta?”

Chủ thuyền nhìn quyển sổ ghi chép một chút, sau đó chỉ vào một nơi phía xa: “Là chiếc kia, tôi sẽ tìm người cởi thuyền ra giúp ngài.”

Cởi thuyền ra mất hơn một phút, sương mù trên sông đã đậm hơn. Phùng Diệu Quân nhìn người chèo thuyền, sau đó nói: “Người chèo thuyền của ta cũng là người mới sao? Ta nhớ lúc nãy không phải người này.”

Chủ thuyền giật mình, nói: “Chuyện này… Cũng chỉ còn mỗi hắn mà thôi, những người khác đã bị phái đến bên kia hồ rồi.”

Tại bến cảng, gần nơi buộc thuyền, Phùng Diệu Quân ngồi xuống cọc gỗ, nói: “Không sao, ta đợi cũng được.”

Chủ thuyền khịt mũi một tiếng, đáp lời: “Vậy ngài chờ một chút, ta sẽ đi tìm người.”

Dứt khoát như vậy sao? Xem ra người chèo thuyền này cũng không có vấn đề gì, Phùng Diệu Quân nói một tiếng “Tốt”, bỗng lúc này trong rừng xuất hiện một đám người, chạy về phía nàng, dẫn đầu là công chúa Hàm Nguyệt.

Sắc mặt nàng ấy rất nghiêm nghị, quanh thân lộ ra hơi thở nặng nề, khác với lúc thư giãn nhàn nhã trước đây. Không đợi đến gần, người thị vệ phía sau công chúa quát lên với những người xung quanh: “Công chúa muốn trở về đô thành, nhanh chóng chuẩn bị thuyền!”

Chủ thuyền ngẩn người: “Thuyền hoa của công, công chúa còn vẫn ở trong đảo hồ, chưa kịp lái về…”

Lông mày của công chúa Hàm Nguyệt nhíu lại: “Lái thuyền đến đó làm gì?”

Tâm trạng của nàng ấy không được tốt, lời nói mang theo sát khí, khiến cho chủ thuyền nơm nớp lo sợ: “Làm theo yêu cầu của ngài, thưa công chúa, đi thu thập kim sa trong hồ.”

Công chúa Hàm Nguyệt nhất thời không nói được lời nào. Trong hồ của đảo Song Ngư, cát trắng nhẵn mịn, tinh tế, có ánh sáng vàng lúc ẩn, lúc hiện, đặc biệt là chiếu sáng dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, được mệnh danh là kim sa. Đúng là nàng ấy đã từng sai người dưới mang về một chút để vào trong ao tĩnh tâm của nàng.

Chiếc thuyền hoa kia quá lớn, không thể ngay lập tức trở về bên này được. Ánh mắt của công chúa Hàm Nguyệt nhìn quanh, nhìn thấy Phùng Diệu Quân, chỉ về phía chiếc thuyền của nàng nói: “Thuyền này là của ngươi?”

Phùng Diệu Quân đáp lời “Vâng”

Công chúa Hàm Nguyệt nói chuyện với chủ thuyền: “Không cần chiếc thuyền hoa kia nữa.” Nói xong câu đó, nàng ấy lại quay về phía Phùng Diệu Quân, nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Nàng ấy cũng không thèm bàn bạc gì cả, Phùng Diệu Quân sờ sờ mũi, cũng không kiên trì đòi đổi người chèo thuyền nữa, nói: “Tuân lệnh.”

Tận mắt trông thấy công chúa và bảy tám người thị vệ của nàng đều đi lên thuyền của Phùng Diệu Quân, chủ thuyền đứng trên bờ, choáng váng: “Chuyện này, chuyện này, công chúa…” Chuyện này không hợp lễ nghi đâu.

Công chúa Hàm Nguyệt cười lạnh: “Thế nào? Ta không thể lên chiếc thuyền này sao?”

“Có thể, có thể!” Chủ thuyền lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian cởi chiếc dây thừng buộc thuyền. Người trèo thuyền đứng ở một bên, từ từ chèo thuyền, hướng về phía bờ bên kia sông.



Gió trên mặt sông chẳng ngừng lại lúc nào, chỉ có tiếng nước cuồn cuộn, làm màn đêm càng thêm tĩnh lặng. Sương mù dày đặc càng làm cho người ta cảm thấy chiếc thuyền thêm phần lẻ loi, dường như giữa trời đất này chỉ còn một chiếc thuyền cô độc giữa làn nước.

Công chúa Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm mặt sông, ánh mắt loé sáng, ngẫu nhiên cắn cắn đôi môi đỏ, chắc chắn là đang không tập trung. Phùng Diệu Quân cũng không mở miệng, chỉ dựa vào trong thuyền nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề giống những quý nữ khác, ân cần hỏi han công chúa.

Không phải không thể, mà là nàng không muốn. Mấy ngày nay nàng đều bị cản trở, các manh mối cứ đứt đoạn, tuy nói tính tình của nàng sinh ra đã cứng cởi, vẫn cắn răng kiên trì, nhưng tâm trạng của nàng cực kỳ tồi tệ, không muốn phải dành thêm năng lượng để nịnh bợ người khác.

Công chúa Hàm Nguyệt mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng cũng không chịu nổi mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi không hỏi ta vì sao ta lại vội vã trở về?”

Phùng Diệu Quân chậm chạp mở mắt, nói: “Vì sao công chúa lại vội vã trở về?”

“…”

Nàng là con rối à? Lúc nói mới động đậy một chút. Công chúa Hàm Nguyệt buồn bã nói: “Tiểu Thuý bay tới nói cho ta biết, mẫu thân bị trúng gió, nghiêm trọng hơn lúc trước rất nhiều.”

‘Tiểu Thuý’ chính là con chim có bộ lông dài, lớn hơn so với chim trĩ, màu lông sáng rất hiếm có, lúc này đang bám trên vai của một người thị vệ, mắt của con chim cũng đang mở to giống chủ nhân của mình, nhìn đi nhìn lại còn có mấy phần quyền uy.

Phùng Diệu Quân không biết nói gì cho phải, đành nói: “Vương hậu nương nương là cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Công chúa Hàm Nguyệt không thể không trừng nàng, nói: “Trúng gió cũng không phải bệnh nan y, nói gì đến cát nhân thiên tướng!”

Phùng Diệu Quân tủm tỉm cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, cũng không phải là bệnh nan y.”

Công chúa nghe được tin tức mà Tiểu Thuý mang đến là mẫu thân của nàng đau đầu dữ dội, đau đến mức lăn lộn ở trên giường. Mẹ con liền tâm, lúc này, nàng mới gấp đến độ tim gan như đang bị cào xé, có điều vừa nghe thất Phùng Diệu Quân nói như vậy, bỗng nhiên nàng ấy cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đúng vậy, cũng không phải bệnh nan y, trở về chỉ cần tỉ mỉ chăm sóc, nhất định mẫu thân có thể khoẻ lại.

Công chúa Hàm Nguyệt vẫn trừng mắt nhìn nàng: “Phát bệnh vẫn rất đau đớn, không thể coi thường, nếu không ta sẽ trị tội ngươi.”

“Công chúa nói rất đúng.”

Công chúa Hàm Nguyệt luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, rõ ràng lời nói của cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt nàng rất cung kính, nàng lại luôn cảm thấy trong đó là thái độ hờ hững, giống như tâm trạng không tốt lắm.

Bình thường, công chúa Hàm Nguyệt sẽ chẳng thèm để ý đến cô gái nhỏ không có xuất thân bối cảnh này, thế nhưng hiện tại trong lòng nàng ấy đang rất nôn nóng, lại muốn nói chuyện: “Tam đồ đệ của Quốc sư tại sao lại chết, ta không tin hắn lại chết. Còn nữa, vì sao Quốc sư lại nhận ngươi làm đồ đệ?”

Trước đó không lâu, nàng còn gặp Vương Thạch Hạo, người này đang tuổi lớn khoẻ, nghe nói bản lãnh đều được chân truyền từ Quốc sư, tại sao lại đột nhiên chết tha hương tại nơi đất khách quê người? Sinh ra ở hoàng cung, so với những người khác, nàng đã chứng kiến nhiều chuyện u ám kì dị, không khó để kết luận trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám.

Vài lời nói bịa đặt kia chắc chắn là từ những kẻ ngoài lề, công chúa Hàm Nguyệt muốn tự tìm hiểu chuyện này, có điều dò hỏi tin tức nhưng lại chẳng có bao nhiêu, ở giữa không biết đã được vẽ thêm bao nhiêu tình tiết. Lại nói, tại sao nàng lại muốn giữ bí mật cho Mạc Đề Chuẩn chứ?

Phùng Diệu Quân trừng mắt nhìn nàng ấy nói: “Được, ta cũng không gạt công chúa. Nửa đường Vương Thạch Hạo làm phản, đánh lén sư phụ, bị gϊếŧ ngược lại. Sư phụ đến nhà ta dưỡng thương, sau đó nhận ta làm đồ đệ.”

Dăm ba câu nói xong câu chuyện, công chúa Hàm Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng lại, ngây người hai giây mới cố ý đề cao âm lượng: “Ngươi nói Vương Thạch Hạo muốn gϊếŧ quốc sư?” Phùng Diệu Quân tóm tắt ngắn gọn câu chuyện, có điều nàng ấy nghe xong thì lại cảm thấy chấn động. Ngay đến quốc sư cũng bị thương, lúc đó phải khốc liệt đến thế nào?

“Không phải muốn, mà đã thực hiện, có điều không thành công mà thôi.”

Công chúa Hàm Nguyệt đang cố gắng tiêu hoá tin tức này: “Vì sao?” Phùng Diệu Quân cũng chẳng cần lấy một lý do chấn động như vậy để lừa nàng, cho nên độ tin cậy của tin tức này khá cao.

Hai tay Phùng Diệu Quân mở ra, đáp lời: “Không phải chuyện ta có thể biết, ta cũng chỉ là người mới.”

Mặc dù tin tức này rất kinh hãi, nhưng so với tin tức không có chút thật tâm của Mạc Đề Chuẩn thì đáng tin hơn nhiều. Công chúa Hàm Nguyệt nhìn nàng hồi lâu, có lẽ vẫn đang cố gắng tiếp nhận tin tức này, khóe miệng cong lên: “Ngươi cũng rất may mắn.” Có thể được quốc sư nhận làm đồ đề, rất nhiều vương thân quốc thích ở đây cũng không dám nghĩ đến vận may này đâu.

Ngay cả nàng ấy cũng rất hâm mộ, đáng tiếc phụ vương chưa bao giờ để cho con trai và con gái mình thân thiết với quốc sư.

Trong mắt Phùng Diệu Quân thể hiện sự bất lực. Đây thì được tính là may mắn sao? Trong chuyện này khó khăn đến nhường nào, chỉ có một mình nàng hiểu rõ.

Đang nói chuyện, đột nhiên có một thị vệ của công chúa Hàm Nguyệt vội vàng tiến đến nói: “Công chúa, không xong rồi, đáy thuyền bị nước tràn vào, buồng nhỏ trên tàu bị chìm hơn một nửa!”