Chương 52: Đi thuyền trong sương lớn
“Vị trí quốc sư luôn là người có đức, có triển vọng nắm giữ, người tự nhận tu vi ngút trời là có thể đi thi thử, nếu thông qua có thể khiêu chiến với quốc sư, nếu thắng được thì sẽ có thể giành lấy chức vị này.” Có người phổ biến kiến thức cho nàng: “Với Mạc quốc sư, ông ta đã thành công ngồi trên ghế này ba mươi bảy năm, trong nước Tấn có ai không biết uy phong của ông ta, đã rất nhiều năm rồi không có người khiêu chiến.”
“Nước Ngụy thì khác. Vân quốc sư mới chỉ nhậm chức vỏn vẹn mấy năm, thân thể và gân cốt cũng không tốt lắm, thường xuyên có người thèm muốn vị trí của hắn. Ngụy vương kính trọng hắn, nhưng lại không thể ngăn cản người khác khiêu chiến với hắn.”
Có thể giữ được ghế của mình đều không phải là người dễ nhằn: “Khiêu chiến thua thì sẽ thế nào?”
“Quá trình khiêu chiến không màng sinh tử.”
Phùng Diệu Quân âm thầm “châm nến” cho đám người kia, vẻ ngoài lại rất kinh ngạc: “Tàn nhẫn vậy sao?”
“Nếu không cần gánh vác hậu quả thì tất nhiên người khiêu chiến sẽ càng lúc càng nhiều.” Công chúa Hàm Nguyệt oán giận nói: “Nhiều người luân phiên khiêu chiến như vậy cũng sẽ khiến hắn mệt chết.”
Phùng Diệu Quân gật đầu tán thành, thầm nghĩ thì ra công chúa thích kiểu bệnh tật không bình thường.
Quý nữ dịu dàng nhắc nhở: “Công chúa, môn hạ của quốc sư chỉ có thể kết hôn với thứ dân. Thân phận của người tôn quý…”
Công chúa Hàm Nguyệt càng mất hứng, phất tay áo: “Ta nhẹ gánh. Khoảng hai năm nữa ta cũng phải lập gia đình, lúc này còn không cho ta thích ai sao?”
Địa vị của nàng ta ở đây là cao nhất, nếu nàng ta đã đổi sắc mặt thì những quý nữ khác cũng sẽ không dám nói cười thỏa thích. Phùng Diệu Quân yên lặng lấy anh đào ăn, vừa nghe dăm ba lời được gió thổi tới.
Đám đàn ông cách đó không xa đang bàn luận viển vông, toàn là nói về tình hình thiên hạ. Khả năng nghe có tiến bộ, nếu hướng gió chuẩn cũng có thể nghe được bảy tám phần.
Đầu tiên nàng nghe thấy chính là mấy chữ “An Hạ tro tàn lại cháy” này.
Sau khi Phùng Diệu Quân đến đây cơ bản ngăn cách với thế giới bên ngoài, cũng không quyến luyến với chuyện nước mất, Mạc Đề Chuẩn cũng không tiết lộ tin tức cho nàng, đây là lần đầu tiên nghe thấy người ta nhắc tới nước An Hạ, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ăn hết bảy, tám miếng anh đào, nàng cũng gom góp được kha khá. An Hạ không hề nhỏ, nằm ở cực bắc của bảy nước lớn cơ bản. Lập quốc đã khoảng ba trăm năm, sinh ra rất nhiều nhân tài kiệt xuất. Diệt vong hai năm, thường có những người dân cũ tưởng niệm lại đất xưa, cổ động khôi phục đất nước. Trong đó thế lực lớn nhất là một nhánh dàn xếp ở lãnh thổ nước Yến, có người nói thủ lĩnh chính là cháu của An Hạ vương, tên là Phó Linh Xuyên, thuộc hạ có gần một nghìn người.
Chỉ có một nghìn người, còn không biết được bao nhiêu người là tinh nhuệ, khôi phục đất nước cái gì? Phùng Diệu Quân khẽ lắc đầu. Nhìn từ góc độ của người xem, những người trung thành với triều đại cũ đó thật có chút ngây thơ. Nước Ngụy quản lý nghiêm ngặt đối với địa khu An Hạ, nếu không vì sao những thế lực phản kháng lại phân ra sống ở các nước mà không ở lãnh thổ cũ của An Hạ?
Hơn nữa thế giới này còn có một nhân tố cực kỳ quan trọng, đó chính là nguyên lực. Quốc gia bị diệt vong, tông miếu bị hủy, nào còn có nguyên lực có thể phân phối cho người tu hành? Sự tồn tại của nguyên lực khiến người tu hành biến thành những con chim dữ chọn cây mà đậu, lại có mấy người sẽ cảm thấy hứng thú với việc máu chảy mồ hôi rơi mà khôi phục đất nước đã diệt vong?
Nhưng không có sát khí lớn của những người tu hành, khôi phục đất nước cũng chỉ là một câu nói suông, mãi mãi cũng không hiện thực hóa.
Tâm trí nàng đang miên man suy nghĩ thì bất ngờ nghe thấy một người thần bí nói: “Các ngươi có biết công chúa của An Hạ chưa chết không?”
Phùng Diệu Quân đúng lúc muốn ăn một viên anh đào cực lớn, bất ngờ bị dọa giật mình, viên anh đào bỗng nhiên mắc ngang họng.
Nàng ho một tiếng đến kinh động trời đất.
Âm thanh hơi lớn, ngay cả đám đàn ông cũng quay đầu nhìn nàng.
Phùng Diệu Quân nhanh chóng quay lưng lại, giả vờ lấy nước, vừa vểnh tai lên lắng nghe.
Chỉ chốc lát sau, người nói lại nói tiếp: “Nghe nói công chúa An Hạ giả chết nên mới tránh được một kiếp, bây giờ đã được Phó Linh Xuyên đón đi, bọn họ đều ở nước Yến.”
Người nghe đều nói: “Chuyện này thú vị đấy.” Lại có người nhân cơ hội thỉnh giáo quan điểm của Tạ Khâu Uyên.
Phùng Diệu Quân nghe đến đây, tim được thả lỏng.
Thì ra “công chúa An Hạ” đã được tìm thấy và còn đưa đến nước Yến nữa à. Có bia ngắm chắn ở ngoài, hành động về sau của Phùng Diệu Quân có thể càng tự tại hơn rồi. Mà Tấn vương và Mạc Đề Chuẩn là người biết thân phận thật sự của nàng chưa từng tìm nàng để hỏi, hiển nhiên cũng biết đó ắt là hàng giả.
Nàng muốn trả lại câu “những người trung thành với triều đại cũ rất ngây thơ” kia. Vị đường huynh chưa từng gặp mặt là Phó Linh Xuyên kia cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Phóng tầm nhìn về giữa sân, lúc này nàng mới biết Tả Khẩu Uyên là con trai độc nhất của giám chính Khâm Thiên Giám nước Nghiêu, tu vi và tính cách đều rất xuất chúng, đã được coi là người nối nghiệp giám chính từ lâu rồi.
Xưa nay các quốc gia đều vừa kính vừa sợ đối với các quốc sư, biết rõ trên vị trí này bắt buộc phải có người, nhưng lại muốn tìm mọi cách ràng buộc hắn ta, tuyệt đối không để hắn ta nắm quyền thế. Ngoài nhận thức chung phổ biến “chức cao quyền không nặng” này ra, còn có điều mà công chúa Hàm Nguyệt vừa mới nói, quốc sư và môn hạ của quốc sư chỉ có thể kết hôn với bình dân, điều này chính là để ngăn chặn quốc sư tiến thêm một bước liên kết mật thiết với nhà quyền quý.
Hơn nữa chính là các nước lại thiết kế những hạn chế của riêng mình, ví dụ như nước Nghiêu, Khâm Thiên Giám vốn là quan sát đo lường các vì sao, tính toán thời tiết, sau đó lại trải qua thay đổi, thủ lĩnh giám chính chỉ thấp hơn quốc sư nửa cấp, trên danh nghĩa là tay trái tay phải của quốc sư, nhưng trên thực tế có tác dụng giám sát, xiết chặt và tiết chế.
Có thể nói quan hệ giữa giám chính của Khâm Thiên Giám và quốc vương càng thêm thân mật, Tả Khâu Uyên là người nối nghiệp, đương nhiên là nhân vật khó có thể tiếp cận trong nước Nghiêu.
Ánh mắt của hắn ta quét tới vài lần, không đợi có sự giao lưu qua ánh mắt với Phùng Diệu Quân đã rời đi.
Đây là không để nàng vào mắt ư? Không phải, hình như không đúng.
Cảm giác quái dị từ đáy lòng nàng càng nồng đậm.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, sương mù ở hồ trong đảo càng đậm, ngay cả gió to cũng không thổi tan được. Trần Đại Xương sau lưng ghé sát lại một bước, thấp giọng nói: “Tiểu thư, nếu còn không đi sương mù sẽ càng đậm.”
Trên đảo này có nhà trọ xây dựng tuyệt đẹp, đồng thời xem ra rất nhiều quý tộc cũng dự định qua đêm ở đây, bởi vì có người nói đảo Song Ngư ban đêm có một vẻ đẹp khác. Có điều Phùng Diệu Quân không hề có ý định này, Trần Đại Xương nói đúng, nếu bây giờ không đi, khi trời tối hơn nữa sương mù sẽ càng đậm, vậy thì sẽ không đi được.
Nàng lập tức đứng dậy chào tạm biệt Miên Hoa phu nhân và công chúa. Miên Hoa phu nhân vừa đáp lễ lại có một con linh điểu Hình Vũ không biết bay tới từ đâu, đứng trên vai công chúa Hàm Nguyệt thân mật mổ mổ vào cổ nàng ta.
Công chúa Hàm Nguyệt lập tức quay đầu lại đi về phía vườn hoa.
Phùng Diệu Quân không để ý, lên tiếng chào các quý nữ, dẫn theo ba người phía sau rời đi.
Xuyên qua rừng rậm đi tới bờ mới phát hiện sương trắng dập dờn trên mặt song, nhìn kỹ đã cách gần năm mươi trượng.
“Sương mù đậm như vậy sao.” Nàng như có điều suy nghĩ.
Ba người nhanh chóng đi tới bến đò. Bến cảng rất nhỏ, hơn mười đội thuyền đều chen ở chỗ này, liếc nhìn lại từng đoàn dài xếp hàng đi rất xa. Trần Đại Xương tiến lên, nói với người lái đò đang ngủ gật chỗ kia: “Tiểu thư của chúng ta phải về, cởi một chiếc thuyền ra đi.”
“Vị tiểu thư nào?”
“Phủ quốc sư.”
Phùng Diệu Quân chỉ vào chiếc thuyền nhỏ ngoài cùng, nói: “Cởi chiếc thuyền kia đi, dễ hơn chút.”
“Ôi dào, không được rồi.” Người lái đò vội vàng nói: “Đẳng cấp của các quý nhân không giống nhau, ngồi thuyền nào cũng đã đặt xong rồi, thuyền nào tới thuyền nào về cũng không thể rối loạn, nếu không chúng ta sẽ bị đánh đòn.”