Quốc Sư Đại Nhân

Chương 51: Gương mặt quen quen

Chương 51: Gương mặt quen quen

Lời này nghe có vẻ càng khách sáo, trong mắt người bên cạnh cũng có ý cười. Với quan hệ giữa Mạc Đề Chuẩn và phủ thừa tướng, miệng ông ta có thể nói ra lời gì hay ho? Hơn nữa chuyện này cũng tuyệt không phải là giọng điệu của Mạc Đề Chuẩn… Cách này của Phùng Diệu Quân nói cho Lý Tứ biết, hắn ta hỏi tiếp sẽ chỉ càng ngượng ngùng.

Tiểu cô nương có chút ý cười.

Lý Nguyên Bùi không hề thể hiện vẻ khó chịu, sờ cằm một cái nói: “Bọn ta đều cảm thấy rất hứng thú. Mạc đại quốc sư có ý chí sắt đá, không tùy tiện thu nhận đồ đệ, Phùng muội muội đã thuyết phục ông ta như thế nào?”

Lời này hỏi thay cho sự tò mò trong lòng rất nhiều người, những ánh mắt nhìn về phía nàng càng nhiều hơn.

Phùng Diệu Quân thu lại nụ cười trên gương mặt, nghiêm nghị nói: “Lúc gia sư đi ngang qua thành Điềm thủy đã ngủ qua đêm ở nhà ta, thấy ta cũng có thể coi là nhân tài có thể đào tạo, vì vậy nhận ta làm đồ đệ, đổi tên cho ta rồi dẫn đến Tấn Đô.

Mọi người vẫn đang đợi câu nói sau của nàng, chờ tới chờ lui vẫn thấy cái miệng nhỏ của nàng chẳng hé nửa lời, mới có người nói: “Có vậy thôi sao?”

“Ừ.” Nàng gật đầu.

Trong mắt Miên Hoa phu nhân lộ vẻ thất vọng: “Chúng ta còn tưởng rằng quá trình này rất ly kỳ quanh co chứ.”

“Lần đầu tiên ta bái sư cũng không biết còn có gì nên quanh co.” Phùng Diệu Quân cẩn thận nói: “Ba vị đồ đệ gia sư thu nhận trước đó có chuyện gì khiến người ta kinh ngạc chăng?”

Chuyện này… Tất cả mọi người lắc đầu. Không phải không có mà là không rõ lắm.

Công chúa Hàm Nguyệt đảo mắt một vòng: “Quốc sư là người quen cũ của gia đình ngươi?” Nhà ai mà lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể đưa con đến chỗ quốc sư làm đồ đệ?

Phùng Diệu Quân rất nghiêm túc mà suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Nhà ta chỉ buôn bán nhỏ, quả thật không quen biết quốc sư.”

Hóa ra là con gái của người buôn bán. Không ít người lóe lên ánh mắt khinh bỉ, nhưng chớp mắt liền biến mất.

Con gái của người buôn bán thì làm sao? Nàng bái nhập vào môn hạ của Mạc Đề Chuẩn, Tấn Đô liền có một người nhỏ bé như nàng. Vận may một bước lên mây này khiến những người bình thường hâm mộ vô cùng.

“Nhà ngươi ở Điềm Thủy? Buôn bán gì?” Lần này là Lý Nguyên Bùi lên tiếng.

“Lương thực và đồ trang sức.” Nàng mở miệng nói. Những lời đối đáp này nàng đã sớm nghĩ ra từ sau khi nàng gặp Tấn Vương rồi. Cho dù nhà họ Lý phái người đi thăm dò cũng chỉ điều tra được quả thật Điềm Thủy có một người họ phùng kinh doanh cửa hàng lương thực và tiệm vàng, con gái nhà bọn họ cũng mười một tuổi, từ nhỏ đã thông minh, mười mấy hôm trước đã được sư phụ mới bái đón đi.

Đương nhiên Lý Nguyên Bùi sẽ không từ bỏ, mấp máy miệng còn muốn hỏi nữa, nhưng cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng người bồi bàn:

“Tả Khâu Uyên của nước Đại Nghiêu đến!”

Cái tên này cũng hơi quen tai. Phùng Diệu Quân đang nghĩ xem đã nghe qua ba chữ này ở đâu thì đám người kia đã xôn xao lên tiếng: “Tả Khâu? Nước Nghiêu chỉ có một Tả Khâu thôi đúng không?”

Miên Hoa phu nhân vỗ tay cười nói: “Đây là muốn cho các ngươi một niềm vui bất ngờ, hôm trước Tả Khâu Uyên mới đến Tấn Đô đã đồng ý lời mời của ta đến đây.”

Hiển nhiên Tả Khâu Uyên này rất có tiếng nói, Lý Nguyên Bùi liếc nhìn Phùng Diệu Quân thật sâu xa, cũng không thể không tạm gác nàng qua một bên, cùng mọi người ra ngoài nghênh đón.

Không biết quy cách tiếp đãi lần này cao hơn bao nhiêu lần so với lúc Phùng Diệu Quân mới tới. Nàng tiện tay cầm lấy một miếng anh đào ở cửa vào, thầm khen một tiếng “ngọt ghê”, chua ngọt vừa phải, quả mọng thơm ngát lại đầy đặn nhiều thịt quả, thảo nào vương thất chọn nó làm cống phẩm.

Đây là đồ tốt mà bên ngoài không mua được, nàng có cơ hội nếm thử vài miếng nữa, giương mắt thấy một chàng trai áo trắng đi tới trong vòng vây của mọi người, phòng độ ngời ngời, đẹp trai nổi bật, ánh mắt nhìn người bên cạnh luôn tràn đầy ý cười ôn hòa.

Tay nàng đang lấy quả anh đào thứ tư không khỏi hơi dừng lại một chút.

Thật trùng hợp, thật sự nàng đã gặp người này rồi.

Lúc ở Điềm Thủy, nàng giấu Mạc Đề Chuẩn đang bị trọng thương, hôm trêu chọc Hà đại thiếu, người này cũng ở quán trọ Đường Cam Lộ!

Quả thực lúc đó người này được Hà đại thiếu gọi là “Tả Khâu huynh”, chập tối còn muốn thuê một gian phòng hảo hạng cho nàng và mẹ nuôi. Sau đó lúc binh vệ lục soát quán trọ Đường Cam Lộ, hắn ta lại biến mất không còn dấu vết, để lại Hà đại thiếu ở đó ngậm đắng nuốt cay.

Mấy ngày này Phùng Diệu Quân bận chóng mặt, không rảnh nghĩ đến chuyện lạ này, không ngờ người này lại tự mình nhảy đến trước mắt.

Lúc nàng nhìn về phía đó suy nghĩ, bên cạnh lại có cô gái cười nói: “Tả Khâu có phong thái hơn người, Phùng muội muội còn nhỏ tuổi như vậy đã nhìn đến ngây ngốc rồi.”

Đúng là vừa rồi Phùng Diệu Quân nhìn người nọ đến ngây người, nghe vậy cười hì hì nói: “Đúng là rất đẹp trai.”

Ánh mắt nàng trong suốt, tràn đầy vẻ tò mò của trẻ con, vì vậy người bên cạnh biết nàng nói “đẹp trai” ở đây cũng chỉ là thật sự đẹp mà thôi. Lúc này ánh mắt của vị Tả Khâu Uyên đối diện kia quét về phía lều nghỉ mát, trùng hợp chạm với ánh mắt nàng.

Phùng Diệu Quân liền nhìn thấy trên mặt hắn ta hiện ra vẻ hơi kinh ngạc, hiển nhiên cũng nhận ra nàng, có điều chút kinh ngạc này thoáng qua rồi biến mất, hắn ta cũng nói cười chúc tụng với những người xung quanh.

Người này đã gặp nàng ở Điềm Thủy, biết nàng là người xứ khác, nếu không sao lại ở quán trọ Đường Cam Lộ? Chỉ điểm này đã có thể phơi bày lời nói dối ban nãy của nàng. Có điều có vẻ như hắn ta cũng không định tiến lên chào hỏi, đương nhiên Phùng Diệu Quân vui đến mức giả vờ không quen.

Lúc này công chúa Hàm Nguyệt, lại hừ một tiếng: “Đều nói Tả Khâu Uyên phong hoa hơn người, ta thấy cũng chỉ có thế.”

Bên cạnh có quý nữ cười nói: “Phải, phải, ai có thể sánh được với đại quốc sư Vân Nhai trong lòng người chứ?”

Vân Nhai? Phùng Diệu Quân không ngờ đứng ở trung tâm của An Lạc Hà cũng có thể nghe thấy cái tên này, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt công chúa ửng đỏ, khóe miệng lại khẽ cong lên, hiển nhiên bị nói trúng tim đen, tâm tình càng tốt hơn.

Có dáng vẻ của thiếu nữ đang yêu, mơ hồ đều là như vậy. Vì vậy Phùng Diệu Quân biết nàng ta đã động lòng với Vân Nhai.

Nàng nghiêng người: “Vân đại quốc sư là ai? Có đẹp trai không?”

“Đó là quốc sư của nước Ngụy, hai năm trước công chúa của chúng ta đã từng gặp hắn.” Quý nữ biết nàng vốn là thường dân ở dưới quê, không gặp được những người có tiếng này, sau đó cười phổ biến kiến thức cho nàng: “Kinh ngạc lắm đúng không, chúng ta cũng đồng cảm.”

Phùng Diệu Quân nhớ ra cảnh tượng lần mình gặp Vân Nhai, nếu không phải ánh mắt của hắn lúc đó quả thực lạnh lùng, nàng cũng có thể cảm nhận được cảm giác kinh động này: “Quốc sư đều phải đẹp trai sao?”

Đám nữ nhân cười phụt một tiếng, có người nói: “Ai nói vậy, ngươi chưa gặp quốc sư của nước An Hạ đó thôi, đó là một người tóc râu bạc trắng.”

“Còn nữa, Mạc quốc sư của chúng ta cũng là một người râu trắng.”

Phùng Diệu Quân nghiêm túc: “Gia sư đã cạo râu rồi, đã là nam tử đẹp tiêu chuẩn rồi, không tin các ngươi đến xem thử.”

Đám nữ nhân cười, công chúa Hàm Nguyệt mím môi nói: “Nghe nói thân thể Vân Nhai có bệnh, gần đây cứ ru rú trong nhà. Muốn gặp hắn một lần nữa e là càng khó.”

Thân thể khiếm khuyết, ru rú trong nhà? Phùng Diệu Quân nhớ tới bộ dạng vung kiếm gϊếŧ Ngao Ngư của Vân Nhai ở núi lớn hồ sâu rất vắng dấu chân người, ha ha, có dính dáng gì đến tám chữ này sao? Tiểu cô nương đúng là quá dễ lừa.

Công chúa Hàm Nguyệt lại cười lạnh nói: “Lại có người muốn khiêu chiến hắn, thời gian là nửa tháng sau. Những người này thật đúng là không biết xấu hổ, chỉ biết ném đá xuống giếng.”

Phùng Diệu Quân ngơ ngác nói: “Khiên chiến… quốc sư?”