Quốc Sư Đại Nhân

Chương 50: An lạc nhã tập

Chương 50 An lạc nhã tập

Người Tấn trồng đầy cánh đồng cây và hoa trên đảo, chăm sóc cẩn thận, mỗi năm từ xuân sang thu là thời gian chuyên dành cho quý tộc lên đảo vui chơi ngắm cảnh.

Con đường đi đến đảo dĩ nhiên chỉ có cách ngồi thuyền.

Phùng Diệu Quân dẫn Trần Đại Xương và hai tên vệ sĩ mà Mạc Đề Chuẩn phái theo nàng, bước lên thuyền của bên tổ chức đã chuẩn bị, sau khi vượt qua một vùng khói sóng mênh mông, bọn họ đã đặt chân lên đảo.

Cho dù nàng đã thấy qua vô số phong cảnh nhân tạo ở kiếp trước, khoảnh khắc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nàng vẫn cảm thấy hoàn toàn thảnh thơi vui vẻ. Bên cạnh mép nước muôn chim ríu rít như thoi đưa, đình đài, lầu các được bao quanh giữa rặng cây xanh hoa đỏ. Xuyên qua khu rừng rậm vắng bóng mặt trời, tiếp theo đó trước mắt bất chợt sáng lên:

Phía trước một vùng hoa tím rực rỡ, những đóa hoa oải hương cao hơn đùi nàng từ nơi này kéo dài đến bờ hồ ở phía xa.

Nhiệt tình, nồng đậm, tràn trề.

Phùng Diệu Quân khẽ hít một hơi, nàng chỉ cảm thấy trong lòng ngực ngập tràn hương thơm đặc biệt mà yên tĩnh, ngay cả linh thạch cũng vì vậy mà sạch hơn.

Ngày nay nghệ thuật tạo cảnh chú trọng nửa kín nửa hở, trên đảo lại trực tiếp trồng hoa theo kiểu mở rộng như vậy, người trồng hoa quả là một người tuyệt vời.

Bờ hồ trên đảo đã có người đẹp đi lại tấp nập, áo quần sặc sỡ, xinh đẹp hơn hoa; lại có rất nhiều văn sĩ tụ tập nhóm năm nhóm bảy, tiếng cười nói theo gió truyền vào tai Phùng Diệu Quân.

Tiểu Tư dẫn nàng tiến vào, liền có người đón khách xướng lên một câu: “Quốc sư Cao Đồ, Phùng Diệu Quân đến.”

Bốn bề lập tức yên tĩnh lại, vô số ánh mắt nhìn qua đây, Phùng Diệu Quân vẫn luôn cảm thấy trên mặt hơi đau râm ran, nhưng nàng lại vẫn ngẩng đầu, duy trì nụ cười không hề thay đổi, một đường đi theo Tiểu Tư về phía hành lang.

Thời tiết đã rất nóng, hành lang ven bờ hồ nối với đình hóng mát và phòng băng là nơi mát mẻ nhất. Trong đình bát giác có một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn ngực đầy đặn bước ra, cười nói: “Hóa ra đây là Phùng cô nương, một nửa thành đô Thái Tinh đang đợi gặp mặt nàng đấy.”

Không cần phải nói, đây chính là người tổ chức Nhã Tập. Phùng Diệu Quân cũng mỉm cười vô cùng sáng lạn nói: “Xin chào Miên Hoa phu nhân.”

Miên Hoa phu nhân thân mật nắm tay nàng, giới thiệu nàng với quý nữ đang ngôi trong đình hóng mát: “Vị này là công chúa Hàm Nguyệt, cuối cùng Nhã Tập cũng may mắn nhận được đề từ của công chúa rồi.”

Phùng Diệu Quân cuối đầu nhìn xuống, quả nhiên tờ giấy tuyên trắng nằm trên bàn dài trong đình đã viết hai chữ “Quan Lan”, vết mực còn chưa khô, lực bút lớn mà rắn rỏi, nghe có vẻ chính là thư tay của vị công chúa Hàm Nguyệt này. Phùng Diệu Quân đến Tấn mười ngày rồi, cũng hiểu đôi chút về tình hình ở nơi này, cũng biết được công chúa Hàm Nguyệt là con thứ ba, năm nay mười ba tuổi, là con ruột của hoàng hậu, thân phận tôn quý. Hai người chị đầu đều đã gả đi, vì vậy Tấn Vương xem nàng như viên minh châu trong tay, vô cùng yêu thương chiều chuộng.

Khuôn mặt của cô nương mười ba tuổi đã dần dần trưởng thành, Hàm Nguyệt công chúa quả nhiên không phụ cái tên Hàm Nguyệt, dáng vẻ như hoa như nguyệt, làn da hơi trắng, đôi mắt to tròn có thần càng có vẻ sáng hơn.

Phùng Diệu Quân đương nhiên không thể thiếu lễ nghi, tiếp theo đó Miên Hoa phu nhân lại giới thiệu nàng mấy vị quý tộc.

Mọi người đều biết nàng không có chỗ dựa lợi hại, chỉ là được quốc sư đột nhiên nhìn trúng chọn làm đệ tử dẫn về Tấn Đô, ngược lại càng tò mò về nàng hơn. Mạc Đề Chuẩn biết tin tức đồ đệ làm phản truyền đi không hay ho gì, vì vậy chỉ tuyên bố với bên ngoài rằng đệ tử thứ ba của mình trên đường theo ông ta đi công việc phát bệnh chết. Chỉ có điều mọi người có mắt nhìn, có tai nghe, đệ tử thứ ba của Mạc đại quốc sư vừa chết ông ta liền nhanh như chớp thu một bé gái bù chỗ, nếu nói trong này không có mờ ám ai tin?

Hãy nhìn vị đệ tử mới này của quốc sư mà xem, đứng trước nhiều quý nữ như vậy mà vẫn đối đáp ung dung, vẻ mặt thản nhiên, nào có điệu bộ thận trọng của con nhà thường dân ?

Khoan dung, khả năng kiềm chế tình cảm, những thứ này không phải bẩm sinh mà có.

Hãy nhìn làn da trắng như tuyết, tóc đen môi đỏ của nàng mà xem, một mầm giống mỹ nhân hoạt bát, đó là một đóa hoa được nâng niu trong nhà kính. Miên Hoa phu nhân đánh giá nàng vài lần, sau đó mới khẽ cười nói: “Cuối cùng quốc sư cũng đã đổi được một đệ tử xinh đẹp, từ đây về sau những chàng trai trẻ đẹp có phúc rồi.”

Có hai nữ nhân ở bên ngoài đám đông không nhịn được cúi đầu nói thầm: “Sao đột nhiên quốc sư lại nhận một nữ đồ đệ nũng nịu như vậy, theo ta thấy nàng quả thật không giống như nhân tài tu hành Thần thông.”

“Quốc sư cũng là nam nhân, chẳng lẽ cuối cùng ông ta cũng thông suốt rồi…”

Hai người vừa nói, vừa ăn rồi cười rộ lên. Mấy ngày nay Phùng Diệu Quân siêng năng luyện tập “Bộ Tiên Quyết” không thể nói là có thành tựu gì, nhưng ngược lại cũng đạt được vài phần mắt thính tai tinh, lần này nàng mơ hồ nghe ra được nội dung đại khái, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm vào hai nữ nhân kia, vừa không giận dữ, cũng không hời hợt, nhưng trong ánh mắt lại mang theo áp lực khó lường, liên tục nhìn chằm chằm đến nỗi hai nữ nhân kia dần dần thu lại ý cười, gục đầu xuống không nói nữa mới dời tầm mắt.

Nếu đã đứng ở hàng ngoài cùng, thì địa vị đã rất thấp, bọn họ cũng xứng ở nơi này cười nói người khác sao?

Lúc này thị nữ nhộn nhịp dâng lên những quả anh đào mới hái đã rửa sạch, những quả anh đào đỏ mọng như mã não lớn bằng đồng tiền, trên cuống quả còn vươn lại những giọt nước trong suốt, bề ngoài thật sự hấp dẫn mê người, đảo Song Ngư cũng trồng mấy chục gốc anh đào, ra hoa kết trái mùi vị ngon đặc biệt, mỗi năm đều phải dành riêng cho Vương Cung, những quý tộc bình thường trên đảo chưa chắc có thể ăn được.

Mới đặt quả lên bàn, cách đó không xa đã vang lên tiếng cười: “Được lắm, chỗ này đang ăn vụn anh đào, mà không gọi chúng ta.”

Lại là một đám văn sĩ bước qua, có thiếu niên lang đẹp trai mười mấy tuổi, cũng có trưởng giả râu dài mặc trường bào, nhưng tất cả đều nhã nhặn, thanh lịch. Giọng nói trước đó là của một nam tử mặc áo xanh, ánh mắt thâm thúy, khí khái hào hùng, Phùng Diệu Quân liếc nhìn không hiểu sao cảm thấy có vài phần quen mắt.

Miên Hoa phu nhân chỉ về phía xa, cười mắng: “Đám người các ngươi cách xa một chút, không phải cũng đưa anh đào đến rồi sao? Chính các ngươi không nỡ ăn lại muốn đến đây chiếm của hời của các cô nương.”

Sau hơn hai trăm năm Hạo Lê quốc có chỗ đứng trên đời, lễ nghi cũng dần dần trở nên nghiêm ngặt hơn, thanh niên nam nữ chưa có gia đình ngày thường không được cười đùa đi chơi với nhau, trừ những ngày lễ đặc biệt ra. Chỉ có điều trải qua ba trăm năm chiến tranh loạn lạc, khi người ta sống trong cảnh ăn bữa nay lo bữa mai thì sẽ không quá để ý đến quy củ nữa, vì vậy dân phong các nước một lần nữa cởi mở, không kiêng kỵ nói cười.

Đám thị nữ ở đằng xa vội vàng mang anh đào đến để cung cấp cho nhiều người ăn.

“Anh đào ở đây đỏ hơn, chắc là mùi vị càng ngon hơn. Để ta nếm thử xem.” Nam tử trẻ thuận tay nhặt một quả để vào miệng: “Lúc nãy ta có thể đã cắt ngang nhã hứng nói chuyện của các cô nương?”

“Không thể nói là như vậy.” Công chúa Hàm Nguyệt nhìn Phùng Diệu Quân: “Chúng ta đang tán gẫu với cao đồ của quốc sư.”

“Vị này là…?” Nam tử trẻ thoạt nhìn rất phấn khởi, nhưng Phùng Diệu Quân lại nhìn được sự chăm chú và tìm tòi từ trong mắt hắn ta.

Đúng lúc Miên Hoa phu nhân giới thiệu với nàng: “Vị này là con trai thứ tư của Lý thừa tướng, Lý Nguyên Bùi.”

Con trai thứ tư của Lý Sư Long, em trai của Lý Nguyên Phạt.

Trong lòng Phùng Diệu Quân hơi run lên, nói thầm một tiếng: “Cuối cùng cũng đến rồi!”

Lý Nguyên Phạt rơi vào tay Mạc Đề Chuẩn cũng gần mười ngày rồi, bên phía Lý phủ hoàn toàn không có tin tức, chắc là gấp đến độ như kiến bò trong chảo nóng. Chỉ có điều Lý thừa tướng không cách nào đi chất vấn Mạc Đề Chuẩn, đành có ý đồ với nàng.

Thế là nàng nhìn về phía Lý Nguyên Bùi cười ngọt ngào nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu”

Quả nhiên Lý Nguyên Bùi tiếp lời của nàng: “Ồ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu? Phùng muội muội đã nghe nói về ta ở đâu vậy?”

Ai mà không biết Phùng Diệu Quân chỉ nói lời khách sáo mà thôi, hắn ta là đánh rắn dập đầu mà. Nụ cười trên môi của Phùng Diệu Quân vẫn không thay đổi, hàm răng trắng nhỏ khép mở: “Ta đến Tấn cũng không lâu đã nghe nói tứ công tử của Lý phủ học thức hơn người, sư phụ của ta cũng nói trong nhà thừa tướng chỉ toàn là nhân tài.