Quốc Sư Đại Nhân

Chương 49: Bản dân gian và bản bổ sung

Chương 49: Bản dân gian và bản bổ sung.

"Nó là công pháp tu hành nhập môn, ôn hòa nhưng không yêu cầu thuộc tính, hiệu quả ban đầu là giúp thân thể khỏe mạnh hơn, rất nhiều người dân cũng tập luyện. Dù là người tu hành cũng có nhiều người được chọn dùng nó làm môn pháp trụ cột."

Từng câu từng chữ nàng đều nghiêm túc nghe: "Ta có thể luyện không?" Có tính chất thích hợp với số đông đã nói rõ nó có tác dụng với người bình thường. Như thế nào là người bình thường? Chính là chín trăm chín mươi chín trên một vạn, không thể trở thành người tu hành thì đều là người bình thường!

"Có thể." Trên mặt nàng vừa lộ ra chút vui mừng, tiếp đó Mạc Đề Chuẩn giội cho nàng một chậu nước lạnh: "Nhưng luyện nó rồi, ngươi sẽ không có cách nào tu hành thật sự nữa."

Nảng thật sự bị đả kích: "Tại sao?"

"Thể chất của ngươi giống với đa số người bình thường, không gần linh khí được. Chỉ luyện tập "Bộ Tiên Quyết", ngươi vẫn không thể nào dẫn linh khí của trời đất vào cơ thể, tạo thành nội đan của mình. Người tu hành chỉ dùng nó sau khi đã có nền tảng vững chắc, ngoài ra cũng phải lựa chọn môn pháp thích hợp mới được." Mà Mạc Đề Chuẩn không ghét việc phổ cập cho nàng những chuyện thông thường này: "Ngươi có biết tầm quan trọng của nội đan không? Không có nó, không có chỗ để linh khí, đến từ đâu lại về từ đó, không thể trữ trong cơ thể ngươi, thuần hóa, dưỡng ấm, cũng không thể sử dụng vì ngươi."

Cũng có thể nói, cơ thể người bình thường giống như giỏ trúc vậy, vất vả múc nước vào xong cuối cùng cũng chỉ là cái giỏ không.

Mạc Đề Chuẩn rất thích vẻ mặt tuyệt vọng của nàng, nhưng mà cho đến bây giờ có lẽ nàng cũng không biết tuyệt vọng là gì: "Vậy "Bộ Tiên Quyết", bản độc nhất của Hạo Lê Đại Đế và bản của phường in có điểm khác nhau sao?" Nếu không thì vị Đế vương này cần gì phải tốn hơn bốn mươi chín năm để bổ sung thêm chứ?

"Tất nhiên là có rồi." Không ngờ Mạc Đề Chuẩn trả lời thế này: "Hạo Lê Đại Đế viết "Phàm nhân Bộ Tiên Quyết", dần dần nó được phổ biến đến nhân gian. Bởi vì nhân gian đa số đều là người bình thường nên nó bị bỏ đi hai chữ "Phàm nhân"."

"Nội dung của "Bộ Tiên Quyết" trong dân gian giống trong Yên Hải Lầu à?" Nếu đúng như vậy thì bản độc nhất của Hạo Lê Đại Đế đặt trong Yên Hải Lầu chỉ để làm kỷ niệm rồi.

"Không, thay đổi rất lớn." Mạc Đề Chuẩn lắc đầu: "Đây là quyển độc nhất được Hạo Lê Đại Đế sáng tác xuyên suốt khoảng thời gian trước và sau khi lên ngôi, cách ngày nay không chỉ một ngàn năm. Sau đó, linh khí trời đất bị giảm đi nhiều bậc, cho đến mức độ mỏng manh như bây giờ. Lúc đó người tu hành mới nhận ra, bản độc nhất của Hạo Lê Đại Đế không thích hợp sử dụng nữa rồi, trong đó có rất nhiều khẩu quyết căn bản khó mà luyện được trong tình trạng thiếu hụt linh khí, trái lại người bình thường lại không gặp nhiều trở ngại đối với nó. Vì vậy "Bộ Tiên Quyết" ra đời vào bốn trăm năm sau, Chính phủ của nước Hạo Lê đã tổ chức chuyên gia tiến hành sửa chữa nó, xóa đi những phần không thích hợp với người bình thường, đây cũng chính là phiên bản được lưu truyền rộng rãi đến bây giờ."

"Vậy nên đây là bản chính không qua sửa đổi?" Phùng Diệu Quân vắt óc suy nghĩ: "Cũng không đúng lắm, trên trang bìa Hạo Lê Đại Đế tự tay viết hai chữ "Bổ sung", cũng tức là nói, ông ta cũng tiến hành sửa đổi từ bản của người đi trước. Vậy bản đầu tiên ở đâu?"

"Không biết, chưa bao giờ thấy được ghi chép lại, ngay cả ma đầu kia trong Yên Hải Lầu cũng không biết." Mạc Đề Chuẩn dứt khoát xòe hai tay: "Chuyện này cũng không quan trọng, đã lâu lắm rồi, ngươi cứ xem như ông ấy viết nhầm đi."

Vất vả lắm mới tìm được đường ra, vậy mà lại bị lấp kín trong nháy mắt. Tâm trạng hiện tại của nàng không thể nào dùng hai từ đưa đám để hình dung nữa rồi. Trái lại Mạc Đề Chuẩn tò mò gấp đôi: "Ngươi luyện đến trang thứ mấy rồi?" Một trang là một chiêu thức.

Nàng đang đắm chìm trong phiền não của mình, thuận miệng đáp: "Trang thứ năm."

"Luyện thạo à?"

"Ừ."

Mạc Đề Chuẩn gật đầu nhưng trong lòng lại ồ một tiếng. Bản độc nhất đó ông ta đã xem qua nên nhớ được, chỉ dùng mấy ngày đã luyện đến chiêu thức thứ năm, thiên phú và sự chăm chỉ của cô bé này đáng được khen ngợi. Quan trọng nhất là trong phiên bản sau, chiêu thức thứ năm đã bị xóa bỏ, nói cách khác nó không thích hợp để người bình thường luyện tập.

Phùng Diệu Quân có thể luyện thành thạo nó là bởi vì độ mềm dẻo của cơ thể nàng ta hơn người bình thường sao?

Tính cách và tài trí như vậy, không thể tu hành thật đáng tiếc. Mạc Đề Chuẩn than thầm, không cho rằng nàng ta có thể tiếp tục luyện nữa. Phần sau của "Bộ Tiên Quyết" sẽ ngày càng khó hơn, nếu trong cơ thể không có linh khí chống đỡ thì căn bản khó mà hoàn thành.

Phùng Diệu Quân lại mờ mịt.

Nàng tin rằng "Bộ Tiên Quyết" còn có phiên bản đầu tiên. Nhưng Hạo Lê Đại Đế dùng thời gian gần nửa thế kỷ để sửa đổi một bộ công pháp người thường có thể luyện tập trở nên khó hơn sao?

Kết quả thế này, nàng không chấp nhận được.

Tất nhiên điều nàng không muốn chấp nhận nhất là sự thật mình không thể tu hành.

Đã cực khổ năm ngày rồi, sau khi biết rõ chân tướng, nàng vẫn tiếp tục luyện sao?

Hiện thực quả nhiên tàn khốc gấp trăm lần so với truyện thiếu nhi mà. Một mình nàng tìm kiếm trong bóng tối, đến bao giờ mới tìm ra con đường chứ?

Nàng từ từ điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi Mạc Đề Chuẩn: "Đúng rồi, hàng hóa chúng ta dỡ xuống ở nước Nghiêu vẫn an toàn chứ?"

"Tin tức mới đến hôm nay." Mạc Đề Chuẩn dẹp đi bộ dạng uể oải, cười: "Mọi thứ vẫn vậy."

...

Tuy nói bất kể là tìm kiếm cách giải trừ lời nguyền hay đường tu hành, nàng cũng đều giống như đi vào ngõ cụt, nhưng gần đây Phùng Diệu Quân không có chuyện gì làm, vẫn là dứt khoát đi Yên Hải Lầu đọc sách cho đã mắt gϊếŧ thời gian vậy.

Kiếp trước sinh mệnh của nàng ngắn ngủi, chưa kịp trải nghiệm cuộc sống tốt đẹp, những điều học được đều là qua dạy dỗ.

Kiên trì và tích lũy cuối cùng sẽ được đền đáp, đây là một trong những điều nàng tâm đắc từ rất lâu. Bây giờ nàng đã ngồi trong thế nhân vô duyên của Yên Hải Lầu, hàng vạn hàng nghìn sách vở trong đó mặc nàng lựa chọn. Phải biết rằng hơn nửa tháng trước, Ngụy công tử còn cho rằng cả đời này nàng cũng không có tư cách bước vào Yên Hải Lầu một bước... đúng vậy, nàng có thể đọc hiểu được ánh mắt lúc đó của hắn ta.

Chẳng phải là nàng vì bản thân mình mà giành thắng lợi sao?

Nghĩ lại thì Tương Vân Nhai đã có thể giấu diếm nguyền rủa, thì nào dễ giải trừ được chứ? Cho dù cuối cùng nàng có thể tìm được câu trả lời trong Yên Hải Lầu đi nữa thì cũng sợ phải là kháng chiến lâu dài, nàng cần phải chuẩn bị sẵn tư tưởng.

Còn "Bộ Tiên Quyết", Phùng Diệu Quân cũng không có ý định từ bỏ. Mặc dù dường như nó được định nghĩa là việc vô bổ nhưng việc vô bổ trong mắt quốc sư lại là bảo bối của người khác. Mặc dù "Bộ Tiên Quyết" không thể dẫn dắt nàng vào con đường tu hành nhưng có tác dụng giúp cơ thể khỏe mạnh là chắc chắn rồi, chỉ cần nàng tập luyện đến khi cơ thể nhanh nhẹn, phản ứng nhanh nhạy thì có thể tự vệ được, suy cho cùng thì trên đời này người bình thường là đa số, nàng hơn hẳn chín mươi phần trăm trong số đó đã là thắng lợi lớn rồi.

Ừ, tự thôi miên tinh thần mình xong rồi, nàng nên đọc sách tiếp thôi.

Mặt trời vừa mọc lên một góc hai độ ở hướng đông, chợ giữa An Lạc Hà đã mở.

An Lạc Hà chảy đến vùng ngoại ô phía Bắc của nước Tấn, mặt sông bỗng nhiên mở rộng ra, sương mù bao phủ quanh năm. Trên sông có các hòn đảo nhỏ rải rác, nổi tiếng nhất là đảo Song Ngư, hình dạng thái cực gần giống với đầu đuôi Song Ngư, bên trong có chứa một hồ nước, màu nước trong suốt xanh thẳm, khác hoàn toàn với nước sông bên ngoài, phong cảnh hùng vĩ.