Chương 48 Bản thất lạc của Hạo Lê đại đế
Hóa ra "bổ sung" là ý này sao? "Bộ tiên quyết" có tồn tại, và Hạo Lê đại đế đã làm bản bổ sung cho nó?
Nàng nhắm mắt, đột nhiên hỏi Bành Trướng: "Hạo Lê đại đế có sáng tác sách tu hành nào khác không?"
"Có, ngoại trừ quyển trong tay ngươi còn có bảy bộ tuyệt học do ông ấy tự sáng tác." Ma vật đáp: "Bàn về thời gian sác táng thì không bộ nào dài bằng "Phàm nhân bộ tiên quyết". Hạo Lê đại đế mất bốn mươi chín năm mới hoàn thành."
Quyển sách này quý ở chỗ, Hạo Lê đại đế đã bỏ năm mươi năm nàngng phu vào nó, chứng tỏ ông ấy tin tưởng nó có thể dẫn dắt thế nhân tu thành chính quả.
Việc này kiên định hơn quyết tâm tu luyện của nàng nhiều.
Lúc người ta tập trung toàn bộ tinh thần nghiên cứu việc gì đó, thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều. Đối với Phùng Diệu Quân mà nói, thời gian trôi qua như một cái nháy mắt, thoáng cái đã qua năm giờ.
...
Cứ như thế năm ngày liền, hôm đó trở lại Tấn đô, sắc trời đã tối.
Cũng may Tấn đô sung túc, sầm uất, là "Bất Dạ Thành" tiếng tăm lừng lẫy, cũng không đặt giới nghiêm. Mười bốn cửa thành không ngừng tiếp đón xe ngựa từ nam chí bắc.
Phùng Diệu Quân vào phủ Quốc sư bằng cửa sau. Khi nhìn thấy hai đoàn xe ngựa trang trí hoa lệ, trên buồng xe còn chạm khắc huy hiệu đỗ ở cổng phía xa, nàng cũng không nhận ra, chỉ nhìn một cái rồi đi thẳng.
Sau khi nàng trở về viện của mình không lâu, tổng quản phủ quốc sư đã mang danh sách tới. Nàng tò mò nhận lấy nhìn một cái, không kiềm được trợn tròn mắt.
Đó là danh sách quà mừng, phía trên liệt kê rõ phủ tướng quân mừng bao nhiêu, phủ đô úy tặng cái gì. Phạm vi quà mừng cũng rất rộng, từ huyết san hô đến châu ngọc quý giá, từ tuyết liên đến nhân sâm năm trăm tuổi, vàng bạc thì ngược lại không thấy nhiều.
Thì ra đoàn xe bên ngoài đều tới để tặng quà?
Nàng quét sơ lược qua hai trang danh sách được liệt kê chằng chịt, thấy ít nhất có hai mươi nhà tặng lễ vật, chưa hẳn được coi là chí bảo nhưng giá trị tuyệt đối không rẻ, ra tay cũng coi như hào phóng.
"Đây là cái gì?"
Tấn đô, Huân Quý chúc mừng quốc sư đại nhân thu nhận ái đồ, cũng chính là tiểu thư người." Tổng quản mỉm cười đáp. "Hai ngày tới chắc vẫn còn nữa nên quốc sư lệnh cho nô tài chuyển số lễ vật này vào trong kho trước, đợi mấy hôm nữa dinh thự của tiểu thư thu xếp ổn thỏa xong sẽ đưa sang."
Phùng Diệu Quân cười thật tươi: "Đa tạ quốc sư đại nhân." Sao đó nhìn lại lễ vật hai lần rồi thu dọn kĩ càng.
Hôm qua nàng còn cảm thấy Tấn vương ban thưởng rất phong phú, nhưng nếu so với đống lễ vật chất như núi ngày hôm nay thì vẫn chưa là gì. Dĩ nhiên nàng cũng biết, đó là Tấn vương làm mẫu trước nên đám quyền quý kia mới noi theo. Trước tiên là tặng quà, phải là hào môn nhất đẳng trong Tấn đô, tin tức mới có thể truyền đi nhanh như vậy, hai ngày sau lại đưa tới, như vậy thân phận địa vị lại cao thêm một bậc.
Hơn nữa tổng quản đã sắp xếp danh dách dựa theo thứ tự cao thấp của các môn phiệt nên khi xem nàng cũng có thể biết được ít nhiều về những thế lực ở Tấn đô.
Hiện giờ rất tốt, cả nửa Tấn Đô đều biết Mạc Đề Chuẩn nhận nàng làm làm đệ tử thân truyền. Động thái lần đầu tới vương đô của nàng thật có chút phách lối, phía sau hẳn phải tạo ra rất nhiều đợt sóng. Điều này đi ngược lại với ý định "im hơi lặng tiếng" ban đầu của nàng, nhưng cũng chấp nhận được.
Đã đến rồi thì cứ bình tĩnh mà ứng phó.
Mạc Đề Chuẩn cũng biết trong lòng nàng luôn muốn làm con rùa đen rụt đầu, người khác tặng lễ vật hắn đều đưa hết cho nàng. Mặc dù hai người không phải thầy trò thật sự, nhưng quốc sư có phần thanh cao, những thứ này hắn không muốn nhận, cũng coi như là cảm ơn nàng vì đã hiến kế chuyện ở Lý phủ.
Nhưng cứ như vậy kế hoạch ban đầu của nàng lại phải trì hoãn, dù sao bây giờ trong bóng tối cũng có quá nhiều ánh mắt đang chú ý tới mình.
Tổng quản lại mang một thϊếp mời mạ vàng tới: "Tấm thiệp này được gửi cùng lễ vật."
Nàng mở ra, thấy người viết kí tên Miên Hoa phu nhân, không kiềm được nhíu mày một cái. Nội dung ghi, hai ngày nữa Miên Hoa Hoa phu nhân muốn tổ chức một nhã tập an lạc, mời cả đồ nhi của quốc sư tham gia.
"Nhã tập" này chính là những tao nhân mặc khách (người phong nhã văn chương) đến cùng nhau thảo luận về học thức. Nàng tự thấy bản thân không có nửa chữ trong bụng, cũng không có hứng thú đi học đòi văn vẻ.
Tổng quản biết nàng vừa mới đến, không biết người đứng ra tổ chức là người thế nào nên cố ý giải thích: "Miên Hoa phu nhân là quả phụ của Lang Đột tướng quân, tài hoa phong nhã. Hàng năm việc chuẩn bị nhã tập an lạc đều là việc lớn của Tấn đô. Khi còn sống Lang Đột tướng quân rất được coi trọng, nhưng hai năm trước đã bất hạnh hi sinh vì nước..."
Đúng lúc đó Mạc Đề Chuẩn đi từ bên ngoài tới: "Những người khác ít nhiều đều sẽ nể mặt Miên Hoa phu nhân."
Phùng Diệu Quân ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi đi không?"
Mạc Đề Chuẩn cũng cười một tiếng: "Không thể không đi."
Bốn chữ này chứa nhiều thâm ý, Phùng Diệu Quân không cần nghĩ cũng hiểu. Thân là quốc sư, chức cao nhưng quyền không thể nặng. Nếu như hắn cũng "mạnh vì gạo, bạo vì tiền" như Miên Hoa phu nhân thì sẽ đến lượt Tấn vương đứng ngồi không yên.
Nàng dần thu lại nụ cười: "Nửa tháng trước đã gửi thiệp mời?"
Nàng cũng biết những hoạt động như thế này sẽ không chỉ chuẩn bị trong một hai ngày ngắn ngủi. Miên Hoa phu nhân tất nhiên phải gửi thiệp mời trước mười lăm, mười sáu ngày, sau khi nhận được tin tức quốc sư thu nhận đồ đệ mới thêm Phùng Diệu Quân vào danh sách.
Tận lực và thuận tiện khác nhau rất lớn.
Với Tấn Đô mà nói, Phùng Diệu Quân là một cái tên không mấy tiếng tăm, nhưng tại sao Miên Hoa phu nhân lại cố ý mời nàng, là vì lấy lòng quốc sư sao, hay là...
Nàng nhìn lại thiệp mời, mặc dù lời lẽ trong đó đoan trang ngay thẳng khiến người ta không tìm được nửa điểm sai sót, nhưng Phùng Diệu Quân vẫn có chút do dự, nàng hỏi Mạc Đề Chuẩn: "Ta có thể đi không?"
"Tùy ngươi." Dù sao nàng đi tham dự với danh nghĩa là đồ nhi của hắn, chứ không phải hắn. Suy cho cùng, Tấn vương cũng biết rõ thân phận thật của Phùng Diệu Quân. Đường đường nàngng chúa An Hạ, đi tham gia nhã tập do phu nhân tướng quân tổ chức, có gì là không được?
"Ta đi." Mắt nàng đảo một vòng. "Nhưng ngươi phải cử người bảo vệ ta."
"Chuyện nhỏ. Chỉ sợ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng." Mạc Đề Chuẩn đưa tay lên cổ phát ra hai tiếng ực ực, nghĩ tới chuyện gì đó lại nói với tổng quản: "Đi dặn dò phòng bếp làm một bát tổ yến ngào đường."
Tổng quản đi ra ngoài.
Cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Phùng Diệu Quân, hắn không nhịn được sờ mũi: "Nhìn cái gì, không phải là ta muốn ăn... Đúng rồi, có tìm được thứ ngươi muốn xem ở Lầu Yên Hải không?"
Nàng lắc đầu, vẻ mặt đưa đám: "Vẫn chưa thấy, nhưng mà tìm được một phần sổ tay của Hạo Lê đại đế, là "Phàm nhân bộ tiên quyết". Ta xem cả nửa ngày."
Mạc Đề Chuẩn "à" một tiếng: "Đó là bản thất lạc, không giống với bản lưu hành trong dân gian."
Nàng ngạc nhiên hỏi: "Dân gian cũng có lưu truyền?"
"Tất nhiên là có. Không chỉ Tấn quốc, mà khắp trung thổ đều lưu truyền "Bộ tiên quyết" rất rộng rãi."