Chương 45: Cha con đồng lòng
Quan trọng nhất là, mọi người còn phát hiện ra nguyên lực và linh khí trời đất không đối lập nhau, ngược lại thúc đẩy dung hòa với nhau. Đối với người tu hành mà nói, nguyên lực có thể tăng mạnh tu vi về nhiều mặt, đối với quân đội mà nói, nguyên lực có thể nâng cao khả năng chiến đấu trong phạm vi lớn, đối với lãnh thổ một quốc gia mà nói, nguyên lực có thể thúc đẩy mưa thuận gió hòa, ngũ cốc bội thu.
Chức vị quốc sư, cũng theo thời thế mà sinh ra.
Trong mấy quyển sách nàng lướt qua đọc nhanh như gió ở trung đô rõ ràng cũng nhắc đến, quyền lực và trách nhiệm quan trọng nhất của quốc sư, là phụ trách phân phối nguyên lực.
Nguyên lực dồi dào đến mấy cũng chỉ có một mức độ, phân phối trong công nông nhiều hơn, thì phân phối ở quân sự cũng ít đi; phân phối cho người này nhiều rồi, phân phối cho người khác phải ít đi. Đứng giữa điều hành phân phối, để người các nơi phối hợp, cũng là quốc sư.
Đọc đến đây, Phùng Diệu Quân hơi thở gấp, cuối cũng cũng hiểu ra hai người Vân Nhai và Mạc Đề Chuẩn kia trâu bò đến mức nào rồi. Từ khi loài người biết được cách sử dụng nguyên lực, những thứ sờ không được nhìn không thấy đều biến thành thứ quan trọng của quốc gia, dễ dàng có thể quyết định an nguy sống còn của trăm vạn, nghìn vạn người.
Vì vậy cũng dẫn đến khái niệm thứ hai: Vận nước.
Thế sự khó lường, quốc gia cũng vậy. Nguyên lực mạnh mẽ như lửa lớn thêm dầu cũng có thể yên lặng chuyển sang suy yếu; cùng đường hết cách, cuối cùng sẽ đến thời khắc lâm nguy, lại vẫn có thể như tro tàn lại cháy. Đối với việc tinh vi như phân phối nguyên lực, có lúc lại liên quan đến số phận. Nếu có thể thuận theo trời mà làm thì có thể sống lâu hưng thịnh, nếu đi ngược lại thời thế, thì tình hình chỉ có thể càng ngày càng xấu đi, vạn kiếp không ngẩng đầu lên được.
Trong sách nêu lên ví dụ mọi người đều biết, chính là nước Hạo Lê. Nó cũng đã từng như mặt trời giữa trưa, không ai sánh nổi, dường như có thể mãi mãi trường tồn sừng sững, nhưng cuối cùng sau mấy năm lại hỗn loạn rối ren, nguyên lực suy kiệt giống như lẽ thường không thể ngăn cản.
Cái nhìn phổ biến của đời sau là "vận số đã hết", thậm chí dẫn đến thiên ma tập kích... thiên ma đã bị phong ấn bao lâu, vậy mà vẫn ngửi được mùi vị mà đến. Mà cái gọi là "vận số", chính là vận nước.
Phùng Diệu Quân đọc đến đây cũng không nhịn được lắc đầu, "ý trời" thứ này chỉ có thể suy đoán như vậy thôi sao? Cái gọi là thuận theo ý trời hay là ngược lại ý trời, chẳng qua là nhận định của đời sau mà thôi, lúc ấy quốc gia trong cuộc cũng thế, vua cũng thế, quốc sư cũng thế, trăm họ cũng thế, làm sao có thể biết được làm thế nào mới hợp với "ý trời"?
Trách nhiệm này quá lớn, cũng quá thử thách người ta.
Nếu lợi hại đều khiến người ta sợ hãi như vậy, thì người khống chế và điều khiển nguyên lực kia tất nhiên cũng trải qua chọn lựa kỹ càng, thử thách chồng chất, hơn nữa còn bị hạn chế rất nhiều. Đồng thời quốc sư vào thời khắc quan trọng thường không tránh được phải xem trộm thiên cơ, tổn hại khí vận và tuổi thọ của mình. Có người biết chuyện này thống kê, từ khi Hạo Lê lập nước đến nay, xuất hiện hơn một trăm quốc sư, nhưng người có thể chết già lại không quá một phần ba.
Phùng Diệu Quân nhớ đến "bệnh tim" của Vân Nhai, vậy có phải hắn ta cũng trả giá cao vì vị trí quốc sư không?
Một lần dạo chơi trong biển sách này không biết tốn bao nhiêu thời gian, mãi đến tận khi hai mắt cay xè, ma vật mới nhắc nhở nàng: "Ngươi phải đi rồi."
Nhanh như vậy đã trôi qua năm canh giờ?
Phùng Diệu Quân đặt sách lại chỗ cũ, đang định xoay người về, chợt thấy giá sách phía xa xa dường như không giống, theo bản năng chỉ một ngón tay: "Trên những giá kia tại sao không có sách, chỉ có miếng ngọc?"
"Đó là sách ngọc, do đại đế Hạo Lê cất giữ. Thời đại thần ma, mọi người đều dùng sách ngọc để ghi chép thông tin, chuyển thành văn thư, không biết nhanh và thuận tiện hơn giấy gấp mấy lần, hơn nữa càng dễ bảo quản. Người tu hành ngày nay cũng có thể sử dụng."
Phùng Diệu Quân hiếu kỳ nói: "Ta có thể xem một chút hay không?"
"Có thể." Nàng có thể vào đây, thì có quyền đọc, ma vật sẽ không ngăn cản: "Nhưng sách ngọc phải dùng thần niệm để đọc. Trên người ngươi không có đạo hạnh, không đọc được."
Nàng chạy đến thử lấy một mảnh xuống, đây là một mảnh ngọc to bằng ngón tay út, trơn bóng sáng rực, đặt trong tay có hơi ấm, chỉ riêng chất ngọc cũng đã là loại hảo hạng rồi, cầm đi bán đấu giá có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ. Có điều ma vật nói không sai, mảnh ngọc này trong tay nàng cũng chỉ là một miếng ngọc bình thường mà thôi, mặc dù nàng vân vê lật qua lật lại cũng không có tin tức có ích nào.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể than nhẹ một tiếng, đặt về chỗ cũ. Thật đáng tiếc, nếu nàng có thể đọc được sách ngọc, ma vật căn bản sẽ không biết nàng xem trang nào.
Quay người lại nàng lại nhìn thấy một vật, ánh mắt không nhịn được ngừng lại. Có điều lúc này ma vật đã luôn miệng thúc giục, nàng chỉ đành liếc mắt một cái, vội vàng quay về.
Bàn gỗ tử đàn ở giữa những kệ sách đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một hàng bậc thang đen nhánh, dường như thông với hầm ngầm dưới mặt đất.
Nàng bước xuống mười bậc, từ đen tối đi ra ánh sáng, sau đó lại phát hiện mình lại đứng trong động lớn vừa nãy, sau sợi tơ đỏ kia.
Lại quay đầu, mặt đất phía sau to bằng nửa sân bóng vẫn bằng phẳng như trước.
Nơi này yên tĩnh, nhưng nàng biết rõ ma vật "Bành trướng" đang ngụy trang bên cạnh. Thứ này bộ dạng không quen biết, trước khi được cho ăn no lần thứ hai, nàng sẽ không đến gần.
Ra khỏi hang động, trời cũng đã tối.
Nàng nói lời khách sáo cảm ơn Tào Đức Hoán, rồi xuống núi tìm hộ vệ của mình quay về phủ.
Chạng vạng hôm nay ráng mây đầy trời, Lý thừa tướng quay về phủ thì ngồi ngây ra trong thư phòng. Con trai thứ tư Lý Nguyên Bùi thấy trong thư phòng vẫn chưa thắp đèn, mò vào nhìn thấy, cha mình ngồi bên cửa sổ, không nói tiếng nào.
"Phụ thân vẫn còn lo lắng cho tam ca?"
Lý Sư Long im lặng.
Nhận được thư mật của con thứ ba, trong lòng ông ta lập tức bất ngờ. Xú tiểu tử không biết trời cao đất dày, ngay cả con cờ quan trọng nhất mà ông ta sắp xếp bên cạnh Mạc Đề Chuẩn cũng tùy tiện sử dụng. Nhưng ông ta không thể không thừa nhận, Lý Nguyên Phạt nắm được thời cơ ngàn năm có một, cơ hội Mạc Đề Chuẩn bị thương có mấy? Tỷ lệ hắn bị thương nặng mà lại cô độc một mình ở nước khách được bao nhiêu?
Bỏ lỡ, có thể sẽ không còn nữa.
Cho nên ông ta mắng không biết bao nhiêu tiếng "Hồ đồ", nhưng vẫn mong mỏi kết quả của lần hành động này. Đương nhiên, điều ông ta lo lắng nhất trong lòng vẫn là an toàn của con trai.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Mạc Đề Chuẩn đã quay lại, bình an mạnh khỏe, nhìn qua không giống như người có vấn đề gì, ngược lại Lý Nguyên Phạt muốn hành thích ông ta thì lại không rõ tin tức.
Cho nên, Lý Nguyên Phạt cuối cùng có ra tay hay không?
Lý Nguyên Bùi cũng an ủi cha mình như vậy: "Có lẽ tam ca xem xét tình hình, đến lúc ra tay lại dừng lại, tạm thời còn chưa kịp gửi tin tức về?"
"Đã nhiều ngày như vậy." Giọng nói Lý thừa thướng rất thấp: "Hôm nay ta từ trong cung biết được hai tin tức. Thứ nhất, Vương Thạch Hạo thất bại, bị Mạc Đề Chuẩn gϊếŧ chết!"
Lý Nguyên Bùi lập tức trừng lớn mắt.
Vương Thạch Hạo cũng chính là tam đồ đệ của Mạc Đề Chuẩn, cũng là kẻ mà họ vắt hết óc bày mưu tính kế, sắp xếp vào bên cạnh quốc sư từ lâu, vẫn luôn được Mạc Đề Chuẩn rất coi trọng.
Hiện tại Mạc Đề Chuẩn lại gϊếŧ hắn ta, chỉ có thể nói rõ...
Lý Nguyên Phạt quả thật đã ra tay.
Đã biết Vương Thạch Hạo chết rồi, thì Lý Nguyên Phạt gặp cái gì, người ở đâu, có thể cùng rơi vào kết cục như hắn ta hay không?
Họng Lý Nguyên Bùi nghẹn lại, vẫn cố vớt vát: "Phụ thân đừng lo, nếu Mạc quốc sư phát hiện ra tam ca ám sát ông ta, cũng sẽ không trực tiếp lấy mạng y đâu."