Quốc Sư Đại Nhân

Chương 44: Cái gọi là nguyên lực

Chương 44: Cái gọi là nguyên lực

Mà giữa trời đất, là một hàng lại một hàng giá sách ngay ngắn, cho dù dùng hết khả năng nhìn cũng không thấy được bến bờ. Mỗi hàng đều có ba tầng rất cao, phía trên muôn màu rực rỡ, đều là sách.

Phùng Diệu Quân xoay người, phát hiện xung quanh đều là giá sách, mình dường như đặt chân vào trong biển sách vở. Nếu từ không trung nhìn xuống, tất cả giá sách đều xoay ra ngoài, mà nàng vừa vặn đứng ở trong tâm vòng tròn.

Nói một cách khác, nơi này giống như khởi nguồn của tất cả tri thức.

Giống như mặt biển mù sương, quả không nói sai. Nghĩ lại Mạc Đề Chuẩn từng nói, số lượng sách ở đây vượt quá nghìn vạn, nàng liền hít một hơi thật sâu.

Có điều, giữa biển sách mênh mông này làm sao tìm được tài liệu mà nàng muốn?

Dù sao cũng không phải mỗi người vào đây tìm kiếm tài liệu, đều tay không lật tìm từng quyển chứ? Vậy thật sự quá không nhân đạo.

Đúng lúc nàng đang lúng túng thì có giọng nói đột nhiên vang lên:

"Ngươi tìm gì?"

Có người? Nàng theo tiếng nhìn sang, nhưng lại không thấy người sống, chỉ thấy trên bàn gỗ tử đàn lớn sau lưng có một chặn giấy to bằng bàn tay.

Hình dáng chặn giấy cũng là ma vật "Bành trướng", chẳng qua trước đó nàng liếc qua đã nhớ rõ mắt của nó đều nhắm lại, nhưng bây giờ lại mở ra, lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng.

Phùng Diệu Quân không nhịn được hiếu kỳ: "Vị trí của mỗi quyển sách ở đây, ngươi đều nhớ rõ sao?"

"Phải." Giọng nói của nó chậm chạp cứng nhắc, không giống như đang sống.

"Có thể giúp ta tìm được sao?" Nàng cũng đã mở mang kiến thức hơn hai phần so với hồi mới đến thế giới này, nếu đã giấu lầu Yên Hải trong bụng ma vật, thì cái chặn giấy này cũng hơn nửa là hồn phách của nó hả? Nhưng mà không biết vì sao nó lại cứng nhắc như vậy.

"Có thể."

Phùng Diệu Quân rất vui mừng: "Như vậy thì phiền ngươi giúp ta tìm..." Cái tên "Ngao Ngư" kia đã đến đầu lưỡi, trong lòng nàng đột nhiên hơi ngừng lại, đổi thành câu hỏi khác: "Khoan đã, hành vi ngôn ngữ của ta ở trong này, liệu có người khác biết không?" Tuy nói ở đây nhìn qua giống như một không gian đóng chặt, nhưng thế giới này quá nhiều điểm không hợp với lẽ thường, nàng vẫn phải cẩn thận thì hơn.

Nào ngờ câu trả lời của ma vật lập tức khiến lòng nàng lạnh mất một nửa: "Có. Mỗi ba ngày, hành vi ngôn ngữ của kẻ tiến vào đều sẽ được báo lại với Tấn Vương. Bao gồm cả việc ngươi ngây người ở đây bao lâu, đọc sách gì, trang bao nhiêu."

"..." Nói cách khác, nàng tìm tài liệu gì, Tấn Vương đều sẽ biết hết?

Đây thật sự không phải một tin tức tốt. Ít nhất, nàng không thể trực tiếp tìm đọc tài liệu về Ngao Ngư, nếu không Tấn Vương và những phụ tá đều rất dễ dàng đoán ra mục đích của nàng. Tấn Vương trăm công nghìn việc, những tài liệu theo dõi kia quá nửa là sẽ do những người kia chọn lựa xem xét, Mạc Đề Chuẩn thân là quốc sư, có phải cũng có quyền hạn này hay không?

Phùng Diệu Quân đứng tại chỗ hít thở sâu mấy cái, dùng việc này chấn định lại sự chán nản của mình.

Dựa theo tính toán ban đầu của nàng, sau khi tìm thấy tin tức mình muốn ở đây thì sẽ rời khỏi nước Tấn, dù sao nàng còn có một điều kiện ở chỗ Mạc Đề Chuẩn chưa nói, có lẽ có thể bảo ông ta thả nàng đi.

Nhưng mà bây giờ xem ra, không hề dễ dàng như vậy.

Thời gian nàng đến nước Tấn chưa lâu, nhưng liên tục nhận được tin tức xấu, đầu tiên là nhớ lại thiên phú tu hành của thân thể này không đủ, sau đó là tất cả mọi thứ xảy ra ở đây đều có người giám sát.

Vận khí gần đây, hình như vẫn luôn xui xẻo như vậy.

Nàng ngồi xuống trước bàn, nhắm mắt trầm tư suy nghĩ một lúc lâu mới lấy lại sức lực nói: "Bắt đầu từ quốc sư đi?"

Trăm cay nghìn đắng mới tiến vào được, không thể nào có đạo lý vào núi vàng mà tay không quay ra. Làm một người mới ngây thơ, phải càng hiểu rõ thế giới này càng tốt, sau này cuộc sống mới trải qua thuận lợi hơn được.

Nàng bản tính kiên cường, không coi thường không vứt bỏ. Nếu hai mục tiêu khát vọng nhất đều không thể đạt được, không bằng trước tiên để lại một bên, bắt đầu từ kiến thức uyên bác.

Có lẽ, còn có hy vọng vào một ngày nào đó.

Vân Nhai là quốc sư, Mạc Đề Chuẩn là quốc sư, nàng vô cùng hiếu kỳ với chức vị này, không biết họ rốt cuộc có bao nhiêu quyền lực.

"Quốc sư sao?" Ma vật không ngừng lại: "Khu 112, hàng 337, tầng thứ ba. Nhớ kỹ, sách ở đây không thể mang ra ngoài, xem xong phải trả về chỗ cũ."

Giá sách này ở rất xa rất xa, nàng trăm cay nghìn đắng chạy đến, bò theo thang gỗ lên tầng ba, sau đó mắt choáng váng: "Một quyển này?" Tầng này chia làm ba ô, mỗi ô đều có hơn năm mươi quyển, nàng chọn thế nào?

"Những quyển này đều có." Giọng nói ma vật chậm rãi vang lên sau lưng nàng.

"..." Được rồi.

Nàng cam chịu số phận rồi nhặt lên một quyển mỏng nhất để đọc.

Gần giống như những lời Mạc Đề Chuẩn từng nói khi vừa gặp mặt, thời đại trước, trên đại lục này dư thừa linh khí, vì vậy sinh ra vô số sinh linh. Có yêu quái vô cùng mạnh mẽ và dị tộc hoành hành nhân gian, có khả năng đổi trắng thay đen, trong số con người cũng có người tu hành mạnh mẽ có thể đối kháng với chúng.

Nhưng trong khi ba thế lực ấy tranh chấp không ngừng, không thấy bờ bến, cuối cùng trời đất lại không chịu đựng nổi nữa. Một kiếp nạn lớn long trời lở đất xảy ra, cuối cùng đa số kẻ mạnh đều chết đi, mười người không đến một người sống sót.

Đáng sợ là, sau khi kiếp nạn xảy ra, cũng không phải một cuộc sống hạnh phúc sẽ bắt đầu.

Dị tộc biến mất, thiên ma mạnh mẽ lại xuất hiện, hình thành thế chân vạc với yêu tộc, loài người, vẫn tranh đấu không ngừng như trước.

Thiên ma càng ngày càng mạnh mẽ, uy hϊếp trật tự toàn bộ thế giới, cuối cùng kinh động đến thần linh.

Không ai biết trận chiến ấy diễn ra như thế nào.

Dù sao từ đó về sau, thiên ma bị phong ấn, mà cũng không thấy bóng dáng thần linh.

Còn loài người và yêu quái? Cũng không chiếm được lợi lộc gì.

Thế giới còn chưa hồi phục lại từ lần thương nặng trước thì lại bị tê liệt lần nữa, cuối cùng không chịu nổi thay đổi nhanh chóng như vậy, linh khí giảm mạnh, như một quả cầu da bị xì hơi. Kẻ mạnh mặc dù dựa vào linh khí để sinh tồn có thể thoi thóp, nhưng đạo hạnh của con cháu cũng đời sau không bằng đời trước.

Trước đó tu vi của nhân vật lớn trong loài người và yêu tộc đạt đến đỉnh cao, còn có chuyện "thăng tiên". Còn bây giờ sao, đừng hòng…

Mãi đến mấy trăm năm trước, rung chuyển trong trời đất cơ bản mới yên tĩnh lại, linh khí cũng không nhanh chóng giảm đi nữa... nhưng lúc này, nó đã rất mỏng manh. Trước đó rất dễ dàng phóng ra phép thuật, nhưng bây giờ nếu muốn phải dốc hết sức lực.

Ma đã biến mất từ lâu, trên thế giới này chỉ còn lại loài người và yêu tộc tranh giành linh khí khan hiếm. Chỉ riêng với lực lượng cá nhân mà nói, loài người không có sự trợ giúp của linh khí thì không phải đối thủ của yêu quái, vì vậy trong một thời gian ngắn, yêu quái hoành hành nhân gian, làm hại khắp nơi... mãi đến tận khi loài người trong lúc vô tình tìm được cách đối phó chúng, đó chính là tụ tập thành đất nước, dùng lực lượng của cả một đất nước để chống lại.

Thứ như nguyên lực này, Mạc Đề Chuẩn chỉ trình bày đơn giản. Trên thực tế, nó do tinh, khí, thần của toàn thể người dân trong đất nước và tín ngưỡng hợp thành, hội tụ một chỗ sẽ tạo ra lực lượng cực kỳ mạnh mẽ. Nước thái bình, dân an ổn, trăm họ giàu có, thì nguyên lực phát triển, từ từ hùng mạnh hơn, mặt khác, thiên tai hoành hành, chiến tranh không ngừng, thì nguyên lực suy giảm lụn bại, càng lộ ra vẻ điêu tàn.

Vì hai thứ này liên hệ chặt chẽ như vậy, lâu ngày, tiêu chuẩn của nguyên lực cũng thay đổi thành cân nhắc tổng hợp xem quốc gia có giàu có hay không, trăm nghề có phát triển mạnh mẽ hay không.