Chương 43: Cái gọi là "Bành trướng"
Vách đá ướt sũng, trong kẽ đất còn có cỏ rêu. Nàng nghĩ, những nơi như hang động này thật ra không thích hợp lưu trữ văn thư, nhiều hơi nước, sách nhanh chóng bị hư hại.
Hang động này càng đi vào trong càng âm u, càng đi vào càng rộng lớn, thậm chí nàng còn gặp một mạch nước ngầm. Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước sông chảy róc rách, lúc này trong lòng nàng không yên, nghi ngờ Tấn Vương muốn dẫn nàng đến đây rồi gϊếŧ chết. Dù sao đây thật sự là nơi rất thích hợp để gϊếŧ người vứt xác.
Nhưng nàng ngay lập tức tự giễu cợt mình, nàng có gì đặc biệt hơn người, Tấn Vương muốn gϊếŧ nàng cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?
Đúng lúc này Tào Đức Hoán đằng trước cuối cùng cũng dừng bước: "Đến rồi."
Đến rồi?
Họ thật sự đến một hang đá rộng lớn, diện tích khoảng gần nửa sân bóng, độ cao lên đến đỉnh chắc phải khoảng bốn trượng (mười ba mét). Nhưng nàng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ giá sách nào. "Cho nên..." nàng không chắc lắm nói: "Sách cất ở đâu vậy?"
"Dưới mặt đất ẩm ướt như vậy, sao có thể trực tiếp để sách cổ bản chép lên đó được?" Tào Đức Hoán nói xong, đi về phía trước hai bước, nhặt một chiếc chày gỗ lên, gõ nhẹ lên chiếc chuông lớn bằng đồng vàng bên cạnh.
Lúc này Phùng Diệu Quân mới phát hiện trên mặt đất ngay trước mũi chân hắn ta có chăng một sợi tơ màu đỏ, vô cùng nổi bật, dường như có ý cảnh cáo. Mà Tào Đức Hoán cũng không hề đi nhiều quá một bước.
Trong hoàn cảnh gần như đóng kín này, tiếng chuông vang vọng thêm lần nữa, rung động đến mức mặt đất dưới chân nàng cũng hơi rung rung.
Có điều nàng nhanh chóng nhận ra, không chỉ rung động vì sóng âm, mà mặt đất ngay phía trước bỗng nhiên "nâng" lên, tiếp tục nâng đến tận khi cao hơn đầu họ hai trượng, mới dừng lại.
Tiếp theo, đất nhanh chóng đổi màu.
Đá ở đây vì ngăn cách với thế giới bên ngoài nên có màu trắng như tuyết, vì pha trộn với các loại khoáng vật như thạch anh, vân mẫu, nên thậm chí còn sáng lên lấp lánh. Nhưng mà khối đất trước mặt Phùng Diệu Quân này lại dùng thời gian hai cái chớp mắt để biến thành màu xanh lá cây đậm, bên ngoài còn có vằn đỏ sậm không theo quy tắc.
Nàng đột nhiên rùng mình, lui về phía sau hai bước.
Nào còn đất bằng nữa, rõ ràng là một con quái vật gương mặt lạ lùng!
Khi nó quỳ rạp trên mặt đất lại có thể ép mình thành mỏng như tấm thảm, nhìn qua cũng không dầy, nhưng hít không khí vào thì toàn thân lập tức phồng lên, khiến người ta nhìn rõ bộ mặt thật của nó... Nàng coi như lần đầu tiên hiểu được cái gì thực sự gọi là "tự mình bành trướng!”
"Mặt đất" trước đó hai người nhìn thấy, thật ra là trán của quái vật. Nó rộng mà bẹp, giống như một cái xẻng hình vuông to lớn, chỉ có khi nâng lên thì mới nhìn thấy rõ mười con mắt xếp hàng đối xứng nhau năm trái năm phải. Chân tay nó thon dài, xếp cạnh thân thể, nhưng lại có một cái bụng lớn to tròn như trống.
Tên này nhìn qua giống như thể kết hợp của con cóc và cá mập đầu bẹp. Phùng Diệu Quân sống hai đời cũng chưa từng nhìn thấy loại quái vật như vậy, không nhịn được biến sắc mặt: "Đây là yêu quái gì vậy?" Thật ra nàng không chú ý đến bốn chân quái vật giống như "nằm dài" trên mặt đất, thật ra lại hoàn toàn hòa lẫn vào đất đá, vì vậy cũng không thể nhúc nhích một chút nào về phía trước.
Đứng trong phạm vi đường dây màu đỏ kia, thì hết sức an toàn.
Tiểu cô nương không thét ra tiếng, Tào Đức Hoán đã kinh ngạc vì sự bình tĩnh của nàng: "Đây không phải yêu quái, mà là ma vật. Tên của nó là "Bành Trướng", rất hợp nhỉ?"
"Ma vật?" Đối với nàng mà nói, đây cũng là một danh từ mới. Tào Đức Hoán xoay sang nói với ma vật: "Cô bé này thời gian tới có thể đi vào lầu Yên Hải đọc sách, ngươi nhìn rõ mặt nàng, đừng tùy tiện ăn mất đấy."
Mấy cái mắt của ma vật đều nhìn về phía nàng. Phùng Diệu Quân lúc này mới phát hiện, mặt trái của nó có một vết sẹo vừa sâu vừa dài, vì vậy thật ra nó có một mắt bên trái bị mù. Nàng không nhịn được tò mò: "Mắt của nó đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Khi còn nhỏ nó đã bị tấn công, thoi thóp khó sống, được đại đế Hạo Lê nhặt được cứu chữa, mới còn sống." Tào Đức Hoán lật vải bông đang che kín bên trên giỏ xách, lấy một miếng thịt dê lớn ra ném sang.
Thịt dê to bằng hai bàn tay của nàng, nướng đến vàng rực hơi cháy, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi. Phùng Diệu Quân ngửi thấy, cảm giác được trong thịt dê còn bỏ thêm một số gia vị bí mật.
Ma vật này rõ ràng rất hưng phấn, há miệng nuốt miếng thịt xuống. Miệng nó vậy mà mọc trên trán, bình thường ngậm kín đến mức một lỗ hổng cũng không thấy, nghĩ đến có lẽ nó thường nằm sấp có thể cũng để ẩn nấp, đợi đến khi con mồi đi đến trán mình thì há miệng, khiến con mồi rơi vào khuôn miệng khổng lồ đầy răng nhọn kia.
Tiểu thái giám vừa cho quái vật ăn vừa thở dài: "Nó cực kỳ kén ăn, chỉ ăn cừu non được sáu tháng. Quá một tháng cũng không chịu, đầu, chân và đuôi đều không ăn. Ha ha, nó không ăn, mới đến lượt ta lấy về nhắm rượu đấy."
Phùng Diệu Quân hiếu kỳ hỏi: "Nó bao nhiêu tuổi rồi?" Ma vật mà đại đế Hạo Lê tự mình ôm về nuôi, sống đến bây giờ, vậy số tuổi...
"Bành Trướng mỗi khi được hai trăm tuổi thì sẽ mọc ra thêm hai con mắt."
Tên này có mười con mắt, vậy chính là... "Một ngàn tuổi!" Nàng cứng lưỡi. Thứ này sống lâu như rùa thần rồi.
Hắn ta đút liên tục mười hai miếng, mới vỗ tay với ma vật một cái: "Đã thỏa mãn chưa? Nên làm việc thôi."
Phùng Diệu Quân nhìn giỏ xách của hắn ta, hiếu kỳ sao trong đó có thể giấu được nhiều thịt vậy.
Nghe thấy tiếng, Bành Trướng thở mạnh, dường như lại ép không khí trong thân thể mình ra ngoài một lần nữa, thân thể cao lớn lại biến thành miếng thảm khô quắt nằm sát xuống mặt đất.
Cuối cùng, nó mở miệng rộng ra hết cỡ, không hề động đậy.
Phùng Diệu Quân không rõ ra sao, chỉ chỉ mặt hang đá: "Ta phải chạy vòng qua nó?" Rất nhiều bảo tàng trong truyền thuyết đều có một con thú giữ cửa, có lẽ con quái thú này cũng giống như vậy?
"Không, bên kia cũng không có gì cả." Tào Đức Hoán cười trêu chọc, hắn ta thích nhất là giây phút này: "Hoan nghênh tới lầu Yên Hải."
"Đợi đã, đợi đã!" Sắc mặt Phùng Diệu Quân trắng bệch, liên tục lắc đầu: "Không phải ngươi muốn nói với ta là… lầu Yên Hải nằm trong miệng nó chứ!"
"Không phải." Vẻ mặt Phùng Diệu Quân thả lỏng, lại nghe thấy Tào Đức Hoán nói tiếp: "Ở trong bụng nó."
"..."
Vẻ mặt tiểu thái giám nghiêm túc, thúc giục nàng nói: "Từ khi Bành Trướng há miệng đến khi nó đứng thẳng lên, lầu Yên Hải nhiều nhất chỉ có thể mở được năm canh giờ, ngươi vào hay không, nó cũng vẫn đúng giờ như thường lệ."
"Đến lúc đó làm sao ta ra ngoài được?"
"Nó sẽ đuổi ngươi ra ngoài. Bành Trướng và tiên vương đã từng có khế ước, không thể ăn bừa người có quyền đi vào lầu Yên Hải." Sự kiên nhẫn của Tào Đức Hoán đã dùng hết rồi: "Rốt cuộc ngươi có vào hay không?"
Tự mình nhảy vào trong một cái miệng rộng ăn thịt người, thật sự cần quá nhiều can đảm. Trong lòng Phùng Diệu Quân nhắc đi nhắc lại vô số lần: "Không điên cuồng không sống sót", lại hít thở sâu hai lần, lúc này mới kiên trì đến cùng bước về phía trước, hai mắt nhắm lại, nhảy vào bên trong.
Miệng rộng của ma vật bỗng dưng khép lại, ở đây lại biến thành một mảnh đất bằng phẳng trống trải.
Tào Đức Hoán ngáp một cái quay về, quyết định ngủ thêm một giấc nữa.
Màn đêm ngắn ngủi trôi qua, cảnh tượng trước mắt thay đổi rất nhiều.
Không còn ở trong yết hầu đầy mùi tanh của ma vật, nàng phát hiện mình đang ở một nơi kỳ diệu, không biết trời cao bao nhiêu, vì bầu trời u ám mắt không nhìn thấy được quá xa, không biết đất rộng bao nhiêu, vì mặt đất màu xám trắng ngay cả cái lỗ cũng không có, từ dưới chân kéo dài đến tận nơi xa xăm.