Quốc Sư Đại Nhân

Chương 46: Rốt cuộc là thứ gì?

Chương 46: Rốt cuộc là thứ gì? (chương thêm)

"Làm như vậy không có chút ích lợi gì với ông ta. Ông ta nhất định sẽ áp giải tam ca về vương đô tố cáo, sao lại như bây giờ được?" Từ trước đến nay Mạc Đề Chuẩn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội lật đổ phủ Lý, lúc này cuối cùng cũng bắt được điểm yếu, nhất định phải mượn việc này thực hiện mục đích của mình, sao có thể gió êm sóng lặng như bây giờ?

L*иg ngực Lý Sư Long phập phồng, từ từ nhả ra phiền muộn trong lòng. Những đạo lý này làm sao ông ta không hiểu, nhưng biết và chịu được lại là hai việc khác nhau. Con trai không rõ tin tức, người làm cha nào có thể bình tĩnh được?

"Phụ thân, tin tức thứ hai thì sao?"

"Là từ chỗ vương phi truyền tới: Mạc Đề Chuẩn đến gặp vương thượng nói ông ta mới thu một nữ đồ đệ mười một tuổi. Vương thượng cực kỳ vui mừng, ban thưởng rất nhiều, bao gồm thưởng cho đồ đệ ông ta một tòa nhà, ngay bên cạnh phủ quốc sư."

Lý Nguyên Bùi khẽ nhíu mày: "Đồ đệ mà Mạc Đề Chuẩn thu lần này rất hợp ý vương thượng sao? Ba đồ đệ trước đó cũng không được đối xử tốt như vậy." Quốc sư thu đồ đệ, Tấn Vương nể mặt ông ta thì vui mừng một chút cũng không lạ, nhưng lại thưởng lớn như vậy?

Lý Sư Long phất phất tay: "Vương Thạch Hạo ám sát Mạc Đề Chuẩn, chuyện này nhất định đã báo cho vương thượng biết rồi. Vương thượng ban thưởng, có lẽ là đang muốn vỗ về Mạc Đề Chuẩn. Có điều nữ đồ đệ này xuất hiện có phần đúng lúc."

Vương Thạch Hạo ám sát thất bại, khi Mạc Đề Chuẩn quay về cũng là lúc mang theo đồ đệ mới. Về thời gian có phải quá khéo hay không, giữa hai chuyện này có liên quan đến nhau không?

Lý Nguyên Bùi suy nghĩ một lát nói: "Nàng còn nhỏ."

Cha con nhìn nhau, cùng một suy nghĩ.

Ngày hôm sau, Phùng Diệu Quân thức dậy sớm hơn, vẫn ngồi chiếc xe ngựa bình thường không có gì nổi bật như trước đi về phía Tiểu Cô Sơn. Tào Đức Hoán ngáp dài mở cửa lầu Yên Hải cho nàng.

Lần này, Phùng Diệu Quân muốn đọc kiến thức về chim thú quý hiếm. Lần đầu tiên nàng biểu hiện ra vẻ hứng thú của mình với "Bành trướng", vì vậy theo chỉ thị của ma vật tìm ra một đống sách vở có liên quan, lật giở đọc từng quyển.

Hiện nay trên đời, vẫn có rất nhiều sinh vật kỳ lạ đang ẩn nấp ở nơi núi sâu đầm hoang, hiếm ai lui tới, thời đại trước càng không cần phải nói, đó là thời kỳ chim thú quý hiếm chạy đầy đất. Có điều loại giống như "ma vật", cũng không phải linh thú do trời đất sinh ra, mà do sau này được chế tạo thành.

Chúng là tác phẩm của dị tộc.

Chủng tộc dị tộc này quá thần bí, Phùng Diệu Quân chỉ có thể đọc sách giấy trong lầu Yên Hải, chỉ có vẻn vẹn mấy câu nhắc đến họ. Họ tà ác mà mạnh mẽ, còn từng chiếm ưu thế khi tranh giành với loài người và yêu quái, mà "Bành trướng" chính là sinh vật được tạo ra vì chiến tranh.

Thời đại trước, rất nhiều yêu thú mạnh mẽ chứa càn khôn trong bụng, đây là không gian có thể chứa người sống. Dị tộc cũng vì vậy mà chế tạo ra "Bành trướng", chúng không có lực tấn công mạnh mẽ, nhưng sức sống dẻo dai, có thể chịu đựng mọi loại hoàn cảnh khắc nghiệt, còn có khả năng di chuyển đường dài. Đương nhiên, quan trọng nhất là chúng có không gian vô cùng rộng rãi trong bụng mình, một lần có thể chứa đựng số lượng vật tư khổng lồ để sử dụng trong chiến tranh.

Rất lâu trước đây, chúng dùng để vận chuyển và chuyên chở trong chiến tranh, mà sau này, một con "Bành trướng" liền biến thành thư viện riêng của đại đế Hạo Lê.

Nàng lật xem từng quyển từng quyển, cuối cùng trong một phần nhỏ thấy được tên Ngao Ngư, trong lòng hơi giật mình.

Đây mới là nguyên nhân nàng cố gắng chăm chỉ trong lầu Yên Hải. Nàng cũng đã nghĩ kỹ, mình từng đến đầm Thăng Long, có kinh nghiệm uống máu Ngao Ngư, Mạc Đề Chuẩn cũng biết, vì vậy nàng biểu hiện thích thú vừa phải với Ngao Ngư cũng sẽ không dẫn đến quá nhiều nghi ngờ.

Điều kiện đầu tiên là, vừa phải. Chuyện này có nghĩa là cơ hội và số lần để nàng an toàn lật xem những thứ này cũng không nhiều, vì vậy Phùng Diệu Quân nhìn rất chậm rãi cẩn thận, cố gắng in từng chữ vào đầu.

Ngao Ngư, thuộc rồng, qua ba chín nghìn kiếp lột xác thành rồng, rong chơi chín tầng mây. Cho nên, ngày đó khi nàng rơi vào đầm Thăng Long, sấm sét vang dội, là Ngao Ngư đang độ kiếp sao?

Đúng rồi, trước khi nó biến thành rồng nhất định sẽ tu luyện đến tình trạng viên mãn nhất, Vân Nhai và Mạc Đề Chuẩn đều chọn trúng khi đó ra tay, có lẽ vì khi đó trong Long Châu ẩn chứa linh khí tràn trề nhất?

Trong sách cũng nhắc đến, bất kể là rồng hay thuộc rồng, một thân đạo hạnh đều ngưng tụ lại trong Long Châu, thứ này tương đương với nội đan của yêu quái, ngoại trừ dự trữ yêu lực, có thể để cho chủ nhân sử dụng bất cứ lúc nào, mặt khác, nội đan cũng là vật quan trọng nhất của yêu quái, nếu bị vỡ hoặc bị người đào mất, một thân đạo hạnh của yêu quái đều mất sạch. Kẻ có sức sống dẻo dai, còn có thể ngưng ra một viên nội đan nữa, nhưng tỷ lệ lại rất nhỏ.

Nội đan không còn, yêu quái sẽ phế? Phùng Diệu Quân chớp chớp mắt nhìn, không bỏ sót lượng từ "một viên" trong đó.

Nói cách khác, yêu quái chỉ có thể có một viên nội đan sao? Nếu không nếu vỡ hoặc bị móc ra một viên, cùng lắm thì tu vi giảm xuống, làm sao trực tiếp bị phế được?

Như vậy, thuộc rồng thì sao?

Nàng nhanh chóng tìm kiếm những đề mục tương tự "Rồng" một lần nữa, lại mất hơn một canh giờ, mới đọc được một hàng chữ nhỏ trong sách: "Rồng, rùa, rắn đều sinh ra Nguyên Châu."

Nguyên Châu cũng không phải Long Châu, mà là bảo vật do thân thể của chủ nhân hiểu được đạo lý lớn mà hình thành, thường có chứa thuộc tính đặc trưng, ví dụ như Lôi Nguyên Châu có thể khiến những thần thuật hệ lôi của kẻ điều khiển có uy lực mạnh hơn, Thủy Nguyên Châu cũng tương tự khống chế thủy thần thông vân vân.

Phùng Diệu Quân ngây dại.

Giả thiết chỉ có một viên Long Châu, mà theo tất cả lời nói của Vân Nhai... chẳng lẽ nàng đã nuốt Nguyên Châu của Ngao Ngư? Vậy cũng không đúng, vì trong sách cũng nói rõ ràng, Nguyên Châu của rồng sinh ra ở não, Nguyên Châu của rắn sinh ra ở đuôi, mà Nguyên Châu của rùa sinh ra dưới vỏ lưng.

Nàng nhớ rõ, mình phải vào sâu trong túi nang của Ngao Ngư, mới lấy được hạt châu kia, vị trí kia cách não quá xa.

Nàng không nhịn được nhớ lại hồn phách của Ngao Ngư từng nói:

"Vân Nhai đoán sai đạo hạnh của ta."

"Sau khi ta được hơn bốn trăm tuổi, có thể ngưng tụ được viên Long Châu thứ hai. Hắn chỉ lấy đi một viên."

Nhưng khi đọc xong hết những tư liệu hôm nay, trong lòng Phùng Diệu Quân lại nổi lên nghi ngờ sâu sắc... Ngao Ngư thực sự ngưng tụ ra viên Long Châu thứ hai sao?

Qủa thật từng sinh vật đơn thể đều có tính đặc trưng, nhưng Ngao Ngư này tương đối đặc biệt, thật sự có khả năng ngưng tụ ra viên Long Châu thứ hai. Nhưng mà thứ nàng có thể đọc được trên sách, Vân Nhai lại không hiểu sao?

Hắn còn có thể tính ra chính xác thời gian Ngao Ngư hóa rồng, làm sao lại đánh giá sai đạo hạnh của nó được?

Lúc đó hắn bổ đầu Ngao Ngư, Phùng Diệu Quân không tin hắn không tìm kiếm cẩn thận mấy lần, nhưng hắn vẫn chỉ tìm thấy một viên Long Châu, cũng không có cái gọi là Nguyên Châu.

Điều này nói lên cái gì?

Long Châu rất có thể... thực sự chỉ có một viên.

Vậy thứ nàng nuốt vào, rốt cuộc là thứ gì?

Hồn phách Ngao Ngư đáng chết kia, quả nhiên lừa nàng! Phùng Diệu Quân không nhịn được vươn tay đặt lên ngực, có lẽ là do hiệu quả tâm lý, nàng hiện tại hơi phiền muộn đến mức muốn nôn.

Sau này nên làm thế nào? Ngay cả nàng đã nuốt cái gì cũng không biết, cho dù ở trong lầu Yên Hải thì cũng phải tìm từ đâu mới được?

Nàng ấn nhẹ lên huyệt thái dương, cố gắng lên tinh thần cho mình, soát lại chuyện kia một lượt từ đầu đến cuối. Hồn phách Ngao Ngư lừa nàng nuốt hạt châu kia, mục đích là muốn hai người cùng chung mạng sống, như vậy gϊếŧ chết nàng cũng chính là gϊếŧ chết Vân Nhai. Nói cách khác...