Chương 24: Rời đi thành công
Đối với một thương hiệu mà nói, đây là một ấn tượng xấu rất khó xóa bỏ. Tệ hơn nữa chính là nếu Phùng Ký làm công việc khác thì cũng thôi, cố tình lại buôn bán lương thực, thứ vào miệng lại liên tưởng đến án gϊếŧ người máu tanh gì đó, dù sao cũng khiến người ta ngán ngẩm. Đây là quấy phá trong tiềm thức người ta, không quan hệ đến yêu ghét, cơ bản cũng không thể nào vượt qua được, cho nên sau khi xảy ra vụ án chuyện buôn bán của Phùng Ký đã xuống dốc không phanh, Từ thị đã đau đầu nhiều ngày nay rồi.
Có điều mọi người cũng có bệnh hay quên rất nặng, sau một hai tháng nữa, án của Vương bà cũng sẽ bị người dân quên lãng, chuyện làm ăn của Phùng Ký lại có thể náo nhiệt một lần nữa. Nhưng mà đúng như lời Phùng Diệu Quân nói, họ có lẽ không còn thời gian chờ đợi nữa. Hơn nữa, chuyện đó và phiền phức gặp phải trước mắt này cơ bản không thể coi như nhau được.
Từ thị ngẩng đầu, tinh tế quan sát gương mặt con gái nuôi, đột nhiên thở dài: "Là ta hồ đồ, thầm nghĩ muốn duy trì chuyện làm ăn của Phùng gia, nhưng lại quên mất con càng ngày càng lớn."
"??" Phùng Diệu Quân tỏ vẻ không hiểu ra sao.
"Đàn ông ở đây, làm sao xứng với An An nhà ta chứ?" Từ thị nở nụ cười, trên gương mặt có vẻ thoải mái tự khuyên bảo mình: "Có thể lấy được An An, cũng phải là người đàn ông giống như thần tiên. Ta thấy vị Vân đại quốc sư kia phong thái dáng vẻ ngược lại cũng không tệ, chỉ tiếc thân thể không tốt lắm, nếu làm con rể của ta, sau này có chuyện gì không may xảy ra, An An nhà ta phải làm sao bây giờ..." Càng nói tiếp, gương mặt càng trở nên buồn thảm.
Ha ha, ai bằng lòng đi theo tên hung ác kia chứ... Phùng Diệu Quân vội vã ho một tiếng, gọi mẹ nuôi còn đang nằm mơ giữa ban ngày nhanh chóng hoàn hồn, cho dù Vân Nhai có tốt hơn nữa, cũng không liên quan đến nàng, họ vẫn là hai đường thẳng song song vui vẻ.
Từ thị tỉnh táo lại, mặt không đổi sắc nói: "... Bất kể ra sao, chồng con cũng không thể là người đàn ông thôn quê nông cạn, thương nhân áo vải được."
Mặc kệ ra sao, nàng ấy cũng từng là vương thân quốc thích, cô bé trước mắt cũng từng là công chúa cao quý, sao nàng ấy có thể để cho con gái nuôi yêu quý ở lại nơi nhỏ bé như nông thôn này đi theo một người đàn ông tầm thường thô lỗ suốt quãng đời còn lại, sống như một người phụ nữ tầm thường được? "Con nói đúng, chúng ta nên đổi nơi tốt hơn."
"Hả?" Phùng Diệu Quân hơi ngạc nhiên, không ngờ mạch suy nghĩ của mẹ nuôi có thể lập tức chạy từ chuyện sống còn của cả gia đình sang chuyện hôn nhân cả đời của nàng được. Có điều chỉ cần có thể thuyết phục mẹ nuôi, nàng có thể mặt dày mày dạn đồng ý: "Mẫu thân nói đúng, đàn ông ở đây căn bản không xứng với ta!"
Bồng Bái bị gạt sang một bên: "..."
Nhưng Từ thị lại giật mình: "Con, con vừa gọi ta là gì?" Nàng ấy không nghe nhầm chứ, công chúa Trường Nhạc nhận nàng ấy làm mẹ nuôi hai năm nay, cho dù có người hầu ở trước mặt cũng không gọi nàng ấy là mẫu thân, khi bí mật cùng lắm cũng chỉ gọi nàng ấy một câu "Từ phu nhân." Nàng ấy không nghĩ tới có một ngày Phùng Diệu Quân có thể sửa miệng.
"Mẫu thân ạ." Vẻ mặt Phùng Diệu Quân tự nhiên, thừa dịp nàng ấy ngạc nhiên liền chạy đến ôm lấy nàng ấy, vừa chạm vào đã lập tức thả lỏng: "Ta đói, hình như cũng ngửi thấy mùi thơm của cơm chiều rồi." Lúc này trong nhà người bình thường đều một ngày hai bữa cơm, tức là cơm trưa cơm sáng, gọi là "không ăn quá trưa", nhà giàu có sẽ thiên vị cho trẻ con đang tuổi phát triển thân thể. Phùng Diệu Quân từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, trong nhà vẫn có thói quen ăn cơm chiều.
Từ thị vô cùng tốt với nàng, sửa miệng cũng là chuyện nên làm. Bản thân Phùng Diệu Quân không bỏ được dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng nàng có thể. Có điều nàng hiếm khi thân mật với người khác, một cái ôm nhẹ lần này cũng chính là giới hạn cao nhất của nàng.
Trong mắt Từ thị có ánh nước lấp lánh, nàng ấy vội vàng xoay người đi ra ngoài, nói: "Ta đi xem xem, cơm chiều phải nấu thịnh soạn một chút..." Xuyên qua hành lang uốn lượn, còn không cẩn thận va vào cột gỗ một cái.
Hôm sau trời vừa sáng, Từ thị đã chạy về nhà cũ của họ Phùng ở trong huyện để sắp xếp. Nhà họ Phùng không có nhiều con trai, còn có hai phòng con cháu đều ở nước khác, cũng đã nhiều năm rồi không gặp mặt. Hôm nay ở nhà tổ cũng chỉ còn hai ba người hầu già canh giữ, Từ thị rất cẩn thận nhắc nhở dặn dò một lượt, lại quay về nhà hai mẹ con đang ở trong huyện Tri.
Nàng ấy không dám tìm người chuyển nhà, sợ gây ra tin tức lớn, chỉ chỉ huy mấy nô tỳ trung thành thu dọn đồ trang sức và đồ vật quan trọng, định đóng gói đơn giản nhẹ nhàng lên đường, giả vờ như dẫn con gái nuôi ra ngoài xã Tụ Bình du lịch, lại xuôi về phía thành Diêu cách đó mấy chục dặm, rồi sau đó đi xa hơn nữa về phía đông. Nàng ấy thừa kế tài sản gia đình của chồng, vốn sẽ phải ngược xuôi hối hả, thành Diêu lại có chi nhánh của Phùng Ký, hành động của mẹ con Từ thị không đến mức quá đột ngột.
Sau khi xử lý xong mọi mặt, người muốn đi cũng phải mất ít nhất thời gian hai ngày. Phùng Diệu Quân đã chuẩn bị xong từ lâu, bao nhiêu quần áo đẹp đẽ nhưng rườm ra đều bỏ lại không mang, đồ vật mang theo bên mình đều cất trong bao quần áo, một tay có thể di chuyển được.
Sau hừng đông, nàng đặc biệt chạy ra bên ngoài bảy tám dặm, chạy một vòng quanh chỗ hai kẻ mạnh tranh giành, không nghĩ tới nơi đó vốn là sân phơi gạo của nhà họ Trịnh, mặt đất ban đầu được đặc biệt san bằng nay đã biến thành cảnh hoang tàn khắp nơi, có rất nhiều hố sâu không rõ nguồn gốc, mép hố còn hiện lên vết nứt, cũng không biết là quái vật gì ra chiêu lớn như vậy, đáy hố còn có vụn đá cháy sém to như quả trứng gà.
Bên cạnh sân phơi gạo cũng là ba kho lúa lớn, toàn bộ đều không may mắn thoát khỏi. May mà còn chưa đến mùa thu hoạch, lương thực để lại trong kho cũng đã hết sạch từ lâu.
Nhìn thấy kết quả như vậy, nhà họ Trịnh khóc không ra nước mắt, tiếng động tối hôm qua họ cũng hiểu được là nói cho họ biết, người gây ra họa không thể trêu chọc được, vì vậy ngay cả kiện cáo cũng không, thành thật đàng hoàng tự nhận xui xẻo, Phùng Diệu Quân cũng vô cùng sung sướиɠ trong lòng, cơm trưa cũng ăn hết nửa bát. Nhà họ Trịnh ngầm sai bảo Triệu Đại Triệu đối phó Phùng Ký, nếu dựa theo thủ đoạn của Phùng Diệu Quân kiếp trước, có thể có rất nhiều kiểu để đánh lại bọn họ. Tuy Trịnh đại hộ đã vào nhà lao, Phùng Diệu Quân tự thấy mình lòng dạ hẹp hòi, vẫn hy vọng nhà ông ta thê thảm hơn chút nữa.
Về phần Hồ Bình, không tìm thấy thi thể, nàng ta cũng không có người quen ở đây, cũng không ai hỏi đến tin tức nàng ta. Phùng Diệu Quân dặn dò Bồng Bái, nhất định phải đưa hai trăm lạng bạc đến tận tay người thân ở xa của nàng ta.
Ba ngày sau, mẹ con Từ thị đã đến thành Diêu. Nơi này là cửa ải xa nhất ở phía đông của nước Đại Ngụy, đi xa hơn nữa về phía đông là lãnh thổ của nước Nghiêu.
Một đường gió êm sóng lặng đến nơi, Phùng Diệu Quân nhẹ nhàng thở ra, nỗi buồn xa quê hương của Từ thị cũng từ từ phai nhạt. Nàng ấy ngược lại không quá lo lắng đến an toàn của đoàn xe nhà mình, dù sao nàng ấy biết rõ vương hậu An Hạ đã để lại một số lực lượng âm thầm bảo vệ công chúa Trường Nhạc, lúc này nhất định cũng đi theo đoàn xe của nhà họ Phùng.
So với những đội thương nhân khác, họ có thể an toàn hơn rất nhiều.
Phùng Diệu Quân thì lại vui mừng khôn xiết vì được rời khỏi xã Tụ Bình, giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, ấn tượng về sự xui xẻo của nàng vì Tiêu Diễn và Vân Nhai đều ở đó, xã Tụ Bình không hợp để ở lại lâu.
Đội buôn sắp xếp lại một chút ở thành Diêu, tiếp tục đi về phía đông vượt qua biên giới, lại mất một ngày rưỡi mới đến được Điềm Thủy. Đây là thành trì phía tây lớn nhất trước khi tiến vào nước Nghiêu.
Thay vì nói là thành, Điềm Thủy thật ra chỉ có quy mô của huyện trấn, nhưng nước Nghiêu lại có quân đội đóng giữ ở đây, lại là khu vực thương nhân cần phải đi qua. Hai nước Ngụy, Nghiêu lúc này thiết lập các loại giao dịch cung cấp việc vận chuyển hàng hóa, giữ được thuận lợi về mặt địa lý, vì vậy cũng rất sầm uất.
Đội xe của nhà họ Phùng đi trên đường lớn, Phùng Diệu Quân chỉ thấy ở đây người người nhộn nhịp, xe ngựa đi đường liên tục gặp khó khăn, không nhịn được mở to hai mắt nhìn xung quanh. Càng đi về phía đông, khí hậu càng nóng, từ xã Tụ Bình đến đây vượt qua hai ngọn núi lớn lại giống như vừa vào mùa hạ, sau đó từ áo đơn đổi thành áo tơ mỏng, nàng ngồi trong xe còn cảm thấy trên trán đổ mồ hôi.