Chương 23: Vân đại quốc sư
Nói thật ra, kiếp trước nàng cùng lắm cũng chỉ là một người bình thường suy nghĩ linh hoạt, chưa từng nhận huấn luyện tâm lý chuyên nghiệp, có thể làm đến mức này là đã dốc cạn khả năng của mình, dường như đã tiêu hao hết toàn bộ tinh thần.
Nàng quệt mồ hôi lạnh trên trán, mới bò đến bên cạnh Bồng Bái nói: "Ta đi gọi người, ngươi nhịn thêm một chút."
Bồng Bái vẫn đang ngẩn người ngây ra, nghe nàng mở miệng mới hồi phục tinh thần, cố gắng nâng người dựa vào gốc cây: "Ta còn có thể đi được, người đừng lo lắng... Vừa nãy Mạc Đề Chuẩn nói đến tên Vân Nhai?"
Trong mắt hắn ta hiện lên ánh sáng mà người bị thương không nên có. Phùng Diệu Quân nhìn thấy, bỗng dưng nhớ lại một chi tiết mà nàng đã bỏ sót:
Mặc dù nàng đã tìm cách muốn thăm dò thân phận thật sự của Vân Nhai, thậm chí từng tìm Tiêu Diễn để chứng thực, nhưng lại chưa từng nhắc đến trước mặt Bồng Bái. Nhưng nếu Bồng Bái đã biết Mạc Đề Chuẩn, như vậy Vân Nhai có thể cũng giống như Mạc Đề Chuẩn, vị hộ vệ trung thành này của nàng cũng không thể không biết được.
Người thông minh làm chuyện hồ đồ, nàng thật sự bỏ gốc lấy ngọn rồi. Có lẽ người tên Vân Nhai này với nàng mà nói giống như ma chú, nên cũng không muốn nhắc đến chuyện kiêng kỵ này.
"Đúng." Phùng Diệu Quân nhắc đi nhắc lại cái tên kia trong lòng, vẫn hoàn toàn không thoải mái như trước. "Hắn vừa mới tiến vào Phùng gia trang rồi?" Nếu Vân Nhai có thể tìm được vị trí chính xác của Phùng gia trang để chặn đường Mạc Đề Chuẩn, thì nàng thật sự chết chắc rồi!
"Không." Bồng Bái lắc đầu: "Nghe thấy rất gần, thực ra không biết Vân Nhai đang ở đâu. Hắn chỉ mượn loại thần thông này để khiêu chiến với Mạc Đề Chuẩn."
Hắn ta miễn cưỡng thu lại hai chữ "đại nhân." Mặc dù Vân Nhai là quốc sư của nước đối địch, nhưng khi đó đường đường chính chính đánh bại Ôn Bạc Dương trong khi quyết đấu, quân nhân như họ kính trọng nhất chính là kẻ mạnh, nợ nước thù nhà đó là chuyện khác.
Như để chứng minh lời hắn ta nói, từ xa xa truyền đến mấy tiếng vang rền như sấm, khiến mặt đất xung quanh cũng chấn động không ngừng. Trong tai nàng có thể phân biệt được rõ ràng, hình như xảy ra ở bên ngoài cách đây bảy, tám dặm, vậy thì tuyệt đối không có chút quan hệ gì với Phùng gia trang rồi.
Cũng may, vừa nãy Vân Nhai không biết Mạc Đề Chuẩn đang ở trong viện của nàng. Phùng Diệu Quân thật sự thả lỏng trong lòng, chân tay cuối cùng cũng có chút sức lực.
Nàng chạy ra khỏi viện, một đường trôi chảy không trở ngại gì, rõ ràng vì kết giới đã biến mất sau khi Mạc Đề Chuẩn rời đi. Lúc này âm thanh từ xa vẫn đứt quãng truyền đến, dường như còn kèm theo tiếng gào thét kỳ quái, không giống như âm thanh loài người phát ra.
Tình hình chiến đấu thăng cấp thành siêu nhân trứng mặn đánh quái thú sao? Nhớ đến thế giới này thần tiên ma quái hoành hành ngang ngược, không có gì có thể nói là khiến người ta kinh hãi nữa.
Thần thông của Vân Nhai kinh động đến cả xã Tụ Bình, cũng bao gồm tất cả mọi người trong Phùng gia trang. Nàng nắm tay một người hầu đi suốt đêm mời một thầy thuốc về gãy xương, lại nhanh chóng quay về viện của mình, hỏi vấn đề mình quan tâm:
"Vân Nhai... là người thế nào?" Có thể khiến đại quốc sư kiêu ngạo đầy mình như Mạc Đề Chuẩn coi là đối thủ.
"Hắn chính là quốc sư của nước Ngụy."
Phùng Diệu Quân đổi sắc mặt. Nàng biết Vân Nhai là người khủng bố, nhưng lại không ngờ thân phận của hắn tôn quý như vậy. Vị trí mà cả quốc gia chỉ có một cũng bị hắn chiếm được. "Còn trẻ như vậy đã có thể làm quốc sư? Ta còn tưởng rằng vị trí này phải do người có đức độ và danh vọng thật cao, thật cao hơn nữa mới ngồi được" mà không phải một thiếu niên xinh đẹp đến mức yêu nghiệt.
Được rồi, nàng đồng ý mình trông mặt mà bắt hình dong.
Vẻ mặt Bồng Bái vô cùng nghiêm túc: "Năm năm trước, nước Ngụy đột nhiên bổ nhiệm Vân Nhai là quốc sư bảo vệ đất nước, trước đó không ai chú ý đến có người như thế. Nhưng sau khi hắn nhậm chức thực sự làm ra một số chuyện kinh động trời đất, nổi tiếng nhất chính là..." Nói đến đây, yết hầu của hắn ta hơi nghẹn lại, nuốt nước miếng rồi mới nói: "Chính là khiêu chiến quốc sư Ôn Bạc Dương của nước An Hạ chúng ta, cũng ngay trước mặt gϊếŧ chết!"
Trong đầu Phùng Diệu Quân hiện lên một khuôn mặt già nua, ngũ quan đã rất mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra đường nét. Đây là gương mặt quốc sư An Hạ trong trí nhớ của nguyên chủ, thì ra người này chết trong tay Vân Nhai.
"Quốc sư bảo vệ thế vận của quốc gia. Ôn Bạc Dương ngã xuống, thế nước An Hạ nhanh chóng suy yếu, càng ngày càng lụn bại. Sau đó..." Nói đến đây, Bồng Bái ngậm miệng không nói tiếp.
Chuyện xảy ra sau đó, nàng cũng biết rồi. Vua và vương hậu An Hạ cùng hi sinh vì tổ quốc, nước An Hạ bị nước Ngụy thôn tính, từ đầu đến cuối, cả quá trình, chỉ sợ Vân Nhai cũng đã đóng góp không ít.
Nàng nhíu mày: "Năm năm trước? Lúc đó Vân Nhai mới mấy tuổi chứ?" Nhìn vẻ ngoài của Vân Nhai, dường như còn chưa đến hai mươi. Năm năm trước cùng lắm cũng chỉ mới mười lăm tuổi, có thể bảo vệ thế vận của một quốc gia rồi hả?
"Không biết." Sắc mặt Bồng Bái vì đau đớn mà càng tái nhợt hơn: "Đệ tử của Ôn Bạc Dương từng gặp hắn trước đó, lúc ấy đã giật nảy mình, hắn dường như không hề thay đổi chút nào."
"Người này từ đâu chui ra, sẽ không phải là yêu ma quỷ quái biến thành chứ?"
"Chức vụ quốc sư không phải người bình thường có thể nhận được, Ngụy Vương hẳn phải điều tra rõ ràng nguồn gốc của hắn rồi mới dám trọng dụng."
Nói cũng phải, người ta muốn lên đến vị trí này phải trải qua mấy lần sàng lọc điều tra, đến lượt nàng lo lắng chuyện này sao? Nàng đè nén rất nhiều nghi ngờ trong đầu, đến rót nước uống cho Bồng Bái. Chỉ một lúc sau, thầy thuốc chạy đến, bôi thuốc bó xương cho Bồng Bái, lại kê đơn thuốc.
Nơi nhỏ bé như xã Tụ Bình, đi qua đi lại đều có quan hệ thân thích, thầy thuốc này từ nhỏ đã là bạn chơi với Phùng lão gia, Phùng Diệu Quân cầu xin ông ta giữ bí mật về tình trạng vết thương của Bồng Bái, ông ta thoải mái đồng ý, lúc này mới vui vẻ cầm số bạc lớn rời đi.
Đêm đó Vân Nhai khiêu chiến Mạc Đề Chuẩn, hai tay hộ vệ của nàng lại bị người ta bẻ gãy, nếu lời này truyền ra, người đa nghi nhất định sẽ sinh ra nghi ngờ đêm đó Mạc Đề Chuẩn ở đâu, vì sao lại đến đó. Nàng tuyệt đối không muốn có chút xíu quan hệ gì với hai vị đại quốc sư.
Đi theo thầy thuốc đến còn có mẹ nuôi Từ thị.
Hôm nay liên tục có chuyện, nàng ấy ngủ trưa cũng không yên. Khác với dự đoán của Phùng Diệu Quân, Từ thị nhìn thấy Bồng Bái bị thương cũng không hoảng sợ lúng túng, mà lại rất bình tĩnh gọi người hầu đã gọi thầy thuốc đến, kín đáo đưa hắn ta hai lượng bạc bịt miệng, lúc này mới quay lại nói chuyện với Phùng Diệu Quân.
Phùng Diệu Quân kể lại những lời vừa giải thích với Mạc Đề Chuẩn một lần, Từ thị nghe xong, một lúc lâu cũng không nói gì, lúm đồng tiền xinh đẹp yên lặng chuyển sang màu trắng.
Phùng Diệu Quân nhân cơ hội nói: "Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta đi thôi."
Bồng Bái được sắp xếp an ổn, tình trạng chuyển biến tốt hơn, lúc này cũng nói thêm vào: "Nếu tiểu thư đã bị quấn vào tranh giành giữa hắn và Mạc Đề Chuẩn, phải nhanh chóng rời khỏi huyện Tri thì tốt hơn." Thân phận của Phùng Diệu Quân nhạy cảm, không chịu nổi loại tra xét của đám nhân vật lớn này, đừng để đến lúc nước đến chân mới nhảy, bọn họ gặp nạn, vậy thì chẳng còn gì để nói nữa.
Từ thị mím môi từ chối cho ý kiến. Nàng ấy làm sao không biết con gái nuôi nói có lý, nhưng mà, thật sự gia sản tổ tiên mấy đời của họ Phùng đều ở đây, người mấy thế hệ nỗ lực kinh doanh mới tạo nên được vị trí như bây giờ. Bảo nàng ấy vứt bỏ nền móng mà người chồng đã mất coi trọng nhất để lang thang nơi đất khách, nàng ấy thật sự không nỡ.
Mấy ngày nay Phùng Diệu Quân đã hiểu được tính cách nàng ấy, vì thế nhẹ giọng nhắc nhở nàng ấy: "Phùng Ký ở đây từng gặp kiện cáo, mỗi người đều biết. Mấy ngày nay làm ăn cũng khó khăn phải không?"
Án của Vương bà gây ra ầm ĩ quá lớn, gần như không chỉ ở huyện tiến hành điều tra, thậm chí còn kinh động đến hoàng tử Tiêu Diễn, dẫn đến sự chú ý của vô số người. Tuy nói cuối cùng đã bắt được hung thủ Triệu Đại Triệu, mọi người cũng có chút thông cảm với mẹ con Từ thị vô tội bị vướng vào, nhưng chỉ cần nhìn thấy bảng hiệu của Phùng Ký và hàng hóa thương nhân, lập tức sẽ liên hệ chúng với một mạng người.