Quốc Sư Đại Nhân

Chương 22: Lừa gạt trót lọt

Chương 22: Lừa gạt trót lọt

Nghe đến chỗ Vân Nhai bổ não cá móc Long Châu ra, ông ta yên lặng một lúc lâu mới nói: "Ngươi nhìn thật cẩn thận, hắn có nuốt hạt châu không?"

"Có."

"Hạt châu kia hình dạng ra sao?"

"Cách quá xa, không nhìn rõ lắm, được nước mưa rửa hết bụi bặm nên sáng hơn rất nhiều, hơi giống như trân châu." Nàng nghĩ một chút, vươn tay ra dấu: "Lớn bằng ngần này."

Vật kia nàng không những đã nhìn thấy, sờ thấy còn ăn vào nữa, cho nên miêu tả cho ông ta hoàn toàn thống nhất, vai Mạc Đề Chuẩn lập tức sụp xuống. Mặc dù mặt ông ta không thay đổi chút nào, nhưng Phùng Diệu Quân lại có thể cảm nhận được sự thất vọng phát ra từ chỗ ông ta.

Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm, thuận miệng hỏi: "Làm sao ngươi rời khỏi đầm Thăng Long được?"

"Ta nhảy xuống đầm. Đầm Thăng Long nhìn như khóa kín, nhưng đường nước ngầm dưới đáy lại thông ra ngoài." Vừa nãy nàng đã nghĩ sẵn trong đầu, lúc này trả lời không chớp mắt: "Cá lớn trong đầm đều bơi xung quanh quái vật đầu rồng, không đếm xỉa đến ta. Kỹ năng bơi của ta không tệ, theo đường nước ngầm trốn ra."

Tuy Mạc Đề Chuẩn cẩn thận, dù sao cũng là nhân vật lớn đi lại nhiều nơi, trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng, làm sao cần lách cách lặn xuống dòng nước ngầm làm gì? Vì vậy căn bản ông ta cũng không nhìn thấy dưới đầm nước phức tạp quanh co đến mức nào. Không nói sai, con đường này dài đến nửa dặm, đường nước ngầm đen tối không ánh sáng, không phải một cô bé quen sống an nhàn có thể còn sống đi lên được.

Nhưng mà giờ phút này ông ta cũng không tập trung, căn bản chưa suy nghĩ đến khía cạnh này, chỉ vào tổ kiến trên bàn: "Thề đi."

Phùng Diệu Quân lập tức thề với một tổ đầy những con kiến vẻ mặt hung ác: "Ta Phùng Diệu Quân nhìn trời thề, những lời vừa nói với Mạc đại quốc sư đều là sự thật, tuyệt không có một chữ giả dối. Nếu làm trái lời thề, ta sẽ bị cắn tim mà chết."

Vừa nói, mắt nàng cũng không chớp nhìn chằm chằm tổ kiến.

Vừa dứt lời, đám kiến Phệ Tâm di chuyển đôi chân dài, điên cuồng lao về phía nàng. Lúc trước ở ngoài tổ chẳng qua chỉ là lính gác, lần này dốc hết sức lực, mặt bàn đen thui lập tức bị phủ đầy, giống như được trải lên một chiếc chăn nhung mới màu đỏ như máu.

Máu trong người Phùng Diệu Quân nhanh chóng đông cứng lại!

May mắn tổ kiến này ra ngoài không quá hai thước đã dừng lại, Phùng Diệu Quân còn có thể nhìn thấy chúng vuốt sừng trên đầu, sau đó lười biếng quay đầu, nối đuôi nhau chui lại vào tổ. Chúng lao ra nhanh như sấm đánh, tốc độ quay về còn chậm hơn rùa đen, uể oải giống như biết rõ hôm nay không có cơ hội được thêm bữa ăn.

Tổ kiến này phát điên cái gì vậy? Phùng Diệu Quân không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn sang Mạc Đề Chuẩn vẻ mặt khó nói nên lời, nhưng lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình không để ý nhiều.

Trong mắt ông ta mà nói, tính mạng của nàng có khi còn không quan trọng bằng một con kiến Phệ Tâm kia ấy?

Nhưng bất kể ra sao, kiến không nhào lên người nàng đã nói rõ nàng không nói dối.

Thật ra vừa nãy lời nàng nói với Mạc Đề Chuẩn, thật sự từng chữ từng chữ đều là sự thật, chẳng qua che giấu chuyện hồn phách Ngao Ngư và viên Long Châu thứ hai. Mạc Đề Chuẩn chưa từng biết còn có hai thứ này, sao có thể tìm hiểu sự tồn tại của chúng được? Hơn nữa, cách nàng rời khỏi đầm sâu, thật sự là "theo đường nước ngầm trốn ra", chỉ có điều khi đó ôm lấy đuôi một con cá lớn bị hồn phách Ngao Ngư bám lên thân khống chế mà thôi.

Có điều chút trò chơi chữ nho nhỏ này, ông trời cũng không thể phán quyết nàng nói dối được.

Sau khi nàng thề, chút ánh sáng hy vọng trong mắt Mạc Đề Chuẩn cũng nhạt đi, ngồi thẳng lên. Phùng Diệu Quân bỗng nhiên hiểu ra: "Hóa ra ngươi muốn xác nhận, hạt châu có phải bị ca ca xinh đẹp nuốt vào hay không?"

Mạc Đề Chuẩn không phủ nhận. Ông ta nhất định phải có được Long Châu, mới có thể tốn hết vốn liếng bố trí Bàn sơn trận, nào ngờ mình còn chưa được sử dụng, đã bị một cô bé nông thôn vô tình lấy được. Đợi đến sáng hôm sau ông ta chạy đến đầm Thăng Long, cũng chỉ tìm được xác Ngao Ngư, mà không tìm thấy Long Châu. Từ miệng vết thương để lại trên thân Ngao Ngư, ông ta cơ bản có thể đoán ra được người đến trước là ai, khi đến xã Tụ Bình lại nhìn thấy Vân Nhai, trong lòng ông ta lạnh đi mấy phần nhưng vẫn có một phần vạn hy vọng.

Ngộ nhỡ Vân Nhai chỉ đi ngang qua, cũng không gϊếŧ Ngao Ngư lấy châu thì sao? Như vậy có phải Mạc Đề Chuẩn vẫn còn hy vọng tìm lại được báu vật? Ôm suy nghĩ đó, ông ta mới điều tra đến Phùng gia trang, nào biết quanh đi quẩn lại, cuối cùng Phùng Diệu Quân lại cho ông ta câu trả lời mà ông ta không muốn nghe nhất, nhưng lại không thể không chấp nhận.

Vân Nhai đã nuốt Long Châu, ông ta không còn cơ hội nữa rồi.

Mạc Đề Chuẩn lẩm bẩm nói: "Vì sao, hắn còn phải quay lại?" Vân Nhai nuốt được Long Châu coi như việc lớn thành công, vì sao còn phải quay về xã Tụ Bình, còn muốn huy động người kéo đến khai quật Bàn sơn trận ông ta chôn ở sườn đê?

Vân Nhai còn đang tìm kiếm vật gì sao, có liên quan đến Long Châu không?

Phùng Diệu Quân bất ngờ lên tiếng, cắt đứt suy tư của ông ta: "Hóa ra ngươi sợ ca ca xinh đẹp nên mới không dám chọc hắn, tìm đến ta gây phiền phức!" Thấy bộ dạng Mạc Đề Chuẩn tập trung suy nghĩ, thực ra nàng cũng hơi hết hồn hết vía. Dù sao lòng nàng không yên, không muốn hắn ngồi đây suy nghĩ kỹ càng, vì vậy lên tiếng quấy rầy.

Mạc Đề Chuẩn quả nhiên trừng mắt: "Ta không dám chọc Vân Nhai? Ai nói với ngươi!"

Phùng Diệu Quân cười lạnh nói: "Mấy hôm trước hai người các ngươi đều ở đây, sao ngươi không trực tiếp hỏi hắn tìm chứng cứ, lại phải lén gϊếŧ chết nữ đầu bếp của ta, tổn thương hộ vệ của ta, lại đe dọa ta để tìm hiểu sự thật?"

Mạc Đề Chuẩn lập tức nghẹn lại.

Ông ta đúng là cực kỳ kiêng kỵ Vân Nhai. Hơn nữa, mặc dù ông ta là quốc sư mạnh mẽ oai phong, lẻn vào địa bàn của kẻ địch mạnh như nước Ngụy lại còn công khai tranh giành, cũng không phải hành động sáng suốt, thậm chí có khả năng khơi mào mâu thuẫn giữa hai nước.

Nhưng trong chuyện này quan hệ phức tạp lợi hại vô cùng, ông ta phải giải thích với một cô bé như thế nào?

Ông ta nên làm sao?

Mạc Đề Chuẩn vẻ mặt hết sạch hứng thú: "Sao ta phải nói nhiều với ngươi?" Nhấc chân định rời đi, trong đầu bất ngờ đột nhiên vang lên âm thanh trong trẻo:

"Mạc huynh vừa đến nước ta làm khách, sao không báo cho Vân Nhai? Thật sự quá khách sáo."

Giọng nói này từ xa đến gần, vừa nghe thấy gần ngay bên tai, cẩn thận tìm kiếm nghiên cứu thì lại giống như quanh quẩn trên không trung xã Tụ Bình.

Người nói chuyện có tiếng nói rất dễ nghe, êm tai, vừa lười biếng vừa giàu từ tính, có loại ma lực khiến người ta muốn nghe tiếp, dựa theo lời của Phùng Diệu Quân mà nói, lỗ tai cũng muốn mang thai. Có điều bây giờ nàng và Mạc Đề Chuẩn lại sợ hãi trong lòng.

Giọng nói của Vân Nhai độc đáo, nàng đã từng nghe thấy trong huyện nha một lần nên sẽ không bao giờ quên. Bất kể lúc nào Vân Nhai xuất hiện, đều sẽ tác động đến thần kinh nhạy cảm của nàng, Mạc Đề Chuẩn cũng sợ hãi cho rằng kẻ địch mạnh này đã rời khỏi huyện Tri, bây giờ bất chợt quay đao chém một nhát, chính xác vừa vặn bắt được ông ta.

Là cố ý sao?

Mạc Đề Chuẩn cười hì hì hai tiếng, sải bước ra ngoài.

Ông ta không muốn xung đột ngay trước mặt với Vân Nhai, nhưng đối phương lại tìm đến tận nơi, ông ta đương nhiên cũng không sợ!

Mạc Đề Chuẩn vừa đi, Phùng Diệu Quân trong viện thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngã ngồi trên đất, chỉ cảm thấy sau lưng đều ướt đẫm rồi.

Tâm trạng của chim sẻ trước mặt chim ưng như thế nào, vừa nãy nàng đứng trước mặt Mạc Đề Chuẩn cũng có tâm trạng như thế. Trong tình huống Boss đứng trước mặt này, muốn chết cũng chưa chắc đã chết được, chỉ có thể nâng hết tinh thần xoay vòng với ông ta, lại phải cẩn thận không lộ ra sự thật.