Chương 25: Gϊếŧ người đêm gió lớn trăng mờ
Ngược lại ở đây phong tục cởi mở, đàn ông đi trên đường thường ở trần, người lớn tuổi hơn chút thì để ria mép, mọi phong tục đều khác với nước Ngụy. Họ đến đúng lúc, thành Điềm Thủy còn hai ngày nữa sẽ tổ chức "lễ nước". Đây là ngày lễ quan trọng ở đây, dân cư mười dặm tám thôn xung quanh và thương nhân đều tới.
Người nhà họ Phùng lập tức cảm nhận được sự bất tiện do ngày lễ mang tới:
Các quán trọ lớn nhỏ đều đông nghẹt.
Từ thị không thích làm việc khoe khoang, ra ngoài lại không muốn lộ ra tài sản của mình, vốn muốn tìm một quán trọ sạch sẽ tầm trung, nào biết đi mấy nơi đều không còn phòng. Cuối cùng đến giữa thành, tìm đến một quán trọ trên đường Cam Lộ có vẻ tương đối lớn mới nghe được còn phòng.
Căn cứ theo yêu cầu của nữ chủ nhân, quản gia nhà họ Phùng nhanh chóng thuê hai gian phòng, đang định giao tiền đặt cọc, thì bên cạnh có người mạnh mẽ chen lên, đẩy ông ta vào trong góc, nói: "Hà đại thiếu của chúng ta muốn năm gian phòng hảo hạng, nhanh lên!"
Chưởng quầy dè dặt nói: "Vừa nãy có hai gian đã được đặt trước, phòng hảo hạng chỉ còn lại hai phòng, phòng tầm trung vẫn còn"
Người này gào lên: "Không lấy được năm gian phòng hảo hạng ra đây, ngươi cũng không cần làm việc này nữa." Ánh mắt quét sang quản gia nhà họ Phùng bên cạnh, cười lạnh nói: "Ông ta còn chưa giao tiền đặt cọc, không được tính."
Quản gia tức giận nói: "Người này sao lại không biết thứ tự như vậy? Ta đến thuê phòng trước"
Chưởng quầy nhìn mấy người đứng bên cạnh đều là gấm vóc phú quý, một người trong đó vẻ mặt không vui chính là Hà đại thiếu, đành phải cười khổ nói với quản gia nhà họ Phùng: "Chúng ta cũng chỉ làm ăn nhỏ, đành khiến ngài ấm ức. Vừa vặn còn chưa trả tiền đặt cọc, xin ngài đừng khiến chúng ta khó xử."
Quản gia nhà họ Phùng làm sao chịu đồng ý nhường, đúng lúc Từ thị dắt tay Phùng Diệu Quân đi tới, đôi mắt đẹp đảo qua xung quanh lập tức hiểu được đại khái đầu đuôi, vì vậy lên tiếng nói: "Nhường thì nhường, chúng ta đi." Rời nhà ra ngoài, quan trọng nhất là giữ hòa thuận. Nàng ấy đứng ra buôn bán hai năm, đã hiểu rõ ràng đạo lý này.
Nàng ấy đội mũ có màn che, dáng người yểu điệu, trong tay lại dắt theo một cô bé như phấn chạm ngọc mài, cho thấy một lớn một nhỏ đều là mỹ nhân. Mặc dù gặp nạn nước nhà, Phùng Diệu Quân vẫn được nuông chiều, khuôn mặt nhỏ có mấy phần giống em bé, non như bánh bao trắng tinh xảo vừa mới ra lò, mềm đến khiến người ta hận không thể nhéo hai cái. Lại nhìn một đôi mắt như ngọc đen, trong suốt sáng sủa đến mức không dính chút bụi trần, cô bé này nếu đứng trong miếu, sẽ giống như bé gái chiêu tài đứng bên cạnh thần tài.
Chỉ cần mấy năm nữa nảy nở hơn, cũng là một đại mỹ nhân.
Nhỏ đã đẹp như vậy, lớn đương nhiên cũng không kém.
Trong mấy cậu ấm có một người vóc dáng cao lớn đi ra, hơi cúi người cười nói với Phùng Diệu Quân: "Nhường cho các ngươi một gian phòng được không? Vừa vặn ta có thể soi nến bàn luận đêm khuya với Hà huynh."
Hắn ta bộ dạng thanh thoát xinh đẹp, quần áo khéo léo, khí chất tao nhã, hơn nữa ánh mắt rất sáng, nhìn qua lớn nhất trong đám bốn, năm người này.
Phùng Diệu Quân hừ một tiếng: "Không cần." Kéo tay Từ thị lắc lắc: "Mẹ, ở đây mấy thứ quỷ sứ đáng ghét lộn xộn gì cũng có, con không muốn ở đây!"
Công chúa nhỏ ghét bỏ, Từ thị đương nhiên đi ra ngoài: "Ừ, không ở."
Những người đằng sau cũng không coi khúc nhạc dạo này có gì to tát, tiếp tục nói nói cười cười. Nàng chợt nghe thấy thiếu niên vừa muốn nhường phòng cho họ nói với Hà đại thiếu: "Phụ nữ đều hẹp hòi quen rồi, đừng để ý. Tử Dao huynh, tối nay ta dẫn ngươi đến chỗ tốt, chị em bên kia đều nhiệt tình hơn rất nhiều."
Lại coi họ giống như loại phụ nữ kia? Phùng Diệu Quân nhăn mày lại, chợt nghe thấy vị "Tử Dao huynh" kia cười nói: "Không vội, xem Qủa vương mà ngươi mang tới trước đã, nghe nói là có khả năng đứng đầu nhất trong lễ nước năm nay."
Điều cuối cùng Phùng Diệu Quân nghe được, là Hà thiếu vênh váo đắc ý khen hắn ta một câu: "Thật tinh mắt. Nhà Tả Khâu không thiếu gì thứ quý giá hiếm lạ, nhưng tiểu đệ dám đảm bảo, trái cây còn cao hơn to hơn người này, Tử Dao huynh nhất định chưa từng nhìn thấy!"
Từ đường lớn rẽ vào đường nhỏ, đội xe của nhà họ Phùng dường như lội hết thành Điềm Thủy một lần mới tìm được một quán trọ ở góc thành tây ổn định lại, điều kiện đương nhiên kém xa đường lớn ở trung tâm, giá cả lại không rẻ hơn bao nhiêu. Phía sau phòng trọ còn sát gần chuồng ngựa, mùi hương không dễ ngửi, vẻ mặt chủ quán còn rất tệ: Muốn ở hay không, có rất nhiều người muốn ở, chậm thì không còn chỗ.
Từ thị vẫn muốn để con gái nuôi được thoải mái một chút, thuê cho Phùng Diệu Quân một gian phòng riêng. Sau khi người làm thu dọn xong xuôi, họ đi theo quản gia ra ngoài xem náo nhiệt. Bồng Bái cũng ở đây, nhưng vết thương trên hai cánh tay còn lâu mới hồi phục hoàn toàn được, đành phải nghỉ trong quán trọ, điều khiển ám vệ đi bảo vệ công chúa nhỏ.
Thành Điềm Thủy trong mắt Phùng Diệu Quân mà nói, tuy nóng một chút, bẩn một chút, hỗn loạn một chút, nhưng thật đúng là nơi tốt. Khí hậu nơi đây rất tốt, chuyên sản xuất ra các loại hoa quả, mùi vị trái cây nổi tiếng trong vòng ngàn dặm. Đoàn người đi trên đường tiện tay mua mấy miếng dưa hấu cắt gọn, cắn một miếng vậy mà ngọt lịm như đường.
Từ lâu đã có người nói đùa, chỉ một quả dưa thôi, nhưng trồng ở Điềm Thủy thì ít nhất ngọt gấp đôi so với những nơi khác.
Đương nhiên, khoai lang không tính, vật ấy ở nơi đây được gọi là khoai đỏ trắng.
Hàng năm tiết mục của lễ nước, chính là "Thi Dưa vương", "Thi Qủa vương", các xã đều chọn ra một quả lớn nhất, ngọt nhất để dự thi, một lần đoạt giải quán quân cũng là một lần tuyên truyền tốt nhất cho đặc sản của xã rồi, cho nên mỗi năm đều tổ chức rất rầm rộ.
Tóm lại là ngựa xe vất vả, mẹ con Từ thị phải rất lâu sau mới quay về quán trọ. Phùng Diệu Quân ở chỗ mẹ nuôi vừa tắm rửa vừa nói chuyện tán gẫu, mãi đến khi tóc khô được một nửa mới quay về phòng mình.
Trời rất nhiều mây, thường xuyên che mất ánh trăng. Thành Điềm Thủy lại vừa nổi gió, cây cối cả trang bị thổi đến rung ào ào, khiến Phùng Diệu Quân trằn trọc, không ngủ say được.
Cũng không biết mất bao lâu, bên ngoài song cửa vang lên tiếng "rắc", tiếng động nhỏ bé, lẫn trong tiếng gió dường như không nghe rõ được, nhưng không biết làm sao, lại đánh thức nàng.
Phùng Diệu Quân xoa đôi mắt nhập nhèm, đột nhiên nhìn thấy trên chiếc ghế gỗ cạnh giường, đã có một bóng dáng cao lớn, đen tuyền đang ngồi!
Trong bóng đêm, một đôi mắt sáng ngời đang theo dõi nàng.
Có giặc vào phòng! Ánh mắt đang híp lại mở to hơn một chút, nàng không chút nghĩ ngợi kêu chói tai, thân thể rụt về phía sau, muốn nhảy xuống từ phía cuối giường.
Bóng đen kia nghiêng về phía trước, vươn tay bịt miệng nàng lại, giành trước chặn được tiếng thét chói tai của nàng. Bàn tay hắn ta dày rộng, đầu ngón tay thuận thế móc vào bên trong, chặn động mạch chủ trên cổ nàng. Chỉ cần ấn nhẹ nơi này, nàng sẽ hoa mắt chóng mặt.
Chỉ một chiêu này, khiến nàng không thể kêu lên, cũng không thể giãy giụa được.
Bóng đen kia duỗi một ngón tay đặt trước môi mình, nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng: "Là ta."
Giọng nói không xa lạ gì, hơn nữa, lúc này mây đen trên trời vừa vặn di chuyển, ánh trăng chiếu xuống, soi sáng miệng râu quai nón mà nàng quen thuộc.
Mạc Đề Chuẩn!
Người này là âm hồn không tan à, bọn ta đã đi hơn trăm dặm vẫn còn có thể đυ.ng phải ông ta! Vẫn nói gϊếŧ người đêm gió lớn trăng mờ, vị đại thần này lẻn vào khuê phòng của nàng định làm gì?