Chương 19: Đuổi theo đến cửa
Hắn cười khổ một tiếng, "Người thông tuệ như vương hậu cũng không tính được rằng Phùng Thụy Sơn lại đột nhiên lâm bệnh qua đời."
Đúng là người tính không bằng trời tính. Phùng Diệu Quân gật đầu, hỏi tiếp: "Vương hậu để lại cho ta cái gì?"
Bồng Bái hơi do dự một chút: "Một số cửa hàng, ruộng đất, ở nước Ngụy, nước Tấn cũng có, vốn là dùng để che đậy thân phận cho mật thám phái qua các nước đó, do quốc cữu nắm giữ, vương hậu lấy được cho người." Nói đến đây hắn ngừng lại một chút, cẩn thận nhắc nhở nàng, "Những thứ này đều đã có người chuyên xử lý. Vương hậu đã nói, những thứ này phải đợi người xuất giá hoặc là đến khi người cập kê mới có thể giao cho người chưởng quản."
Phùng Diệu Quân ngắt lời hắn: "Nếu như ta không sống tới tuổi cập kê thì sao?"
"Chuyện này"
"Chuyện ngoài ý muốn lần này ngươi cũng thấy rồi đấy, thủ hạ của ngươi xử lý Vương bà không ổn thỏa, khiến Phùng gia bị kiện cáo không nói, còn dẫn cả vương tôn nước Ngụy tới. Cái ngươi có thể không để vào mắt còn không phải là sản nghiệp Ngụy Tấn xa cuối chân trời, "chuyên gia xử lý" của ngươi cũng để xảy ra sơ suất; lại thêm trận pháp kia, ta còn không biết trong lúc vô ý đã đắc tội với ai. Cứ theo đà này, ta cũng không tin ta có thể sống đến khi tròn mười lăm tuổi." Nàng hừ lạnh một tiếng, "Cái mạng nhỏ của mình, vẫn là nắm giữ ở trong tay mình mới được." Muốn sống tốt, thì phải nắm giữ lực lượng ở trong tay mình.
Bồng Bái xạm mặt. Tai họa lần này chẳng lẽ không phải là do bản thân tiểu tổ tông này gây ra sao? Nhưng mà nàng nói cũng có lý, lực lượng vương hậu an bài cho nàng tạm thời do hắn quản lý, vẫn chưa sử dụng cho tốt, việc không giải quyết hậu quả ổn thỏa chỉ là một biểu hiện trong đó.
" Hơn nữa về sau chúng ta còn phải dọn nhà, chỉ dựa vào một chút của cải trong tay dưỡng mẫu thì còn thiếu rất nhiều."
Bồng Bái hơi kinh hãi: "Người muốn rời khỏi huyện Tri sao?"
"Chẳng lẽ lại ở địa phương nhỏ bé như cái xã này cả đời? Trận pháp kia bị ta dùng mất, sớm muộn gì chủ nhân của nó cũng sẽ tìm tới đây. Chúng ta còn không đi, chẳng lẽ ở lại để chờ bị gϊếŧ?" Thật ra nàng còn nghĩ tới việc Vân Nhai đã từng thấy mặt nàng, cũng thấy rõ thân phận ngụy trang của nàng, thậm chí biết chuyện Vương bà tranh chấp với Phùng trang vừa đúng xảy ra cùng một ngày với hôm hắn thu lấy long châu của Ngao Ngư. Ngộ nhỡ sau này hắn phát hiện ra manh mối gì mà nàng vẫn còn ở xã Tụ Bình, há chẳng phải sẽ bị tên sát tinh đó túm một cái là bắt được sao?
Nhân lúc nguy cơ tạm thời qua, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
A, nói đến chỗ này, nàng còn phải đi khuyên mẹ nuôi nữa. Từ thị phải trông coi sản nghiệp của Phùng gia, có lẽ không muốn tùy tiện rời khỏi huyện Tri. Trải qua mấy ngày chung sống, Phùng Diệu Quân nhận ra nàng thật lòng thật dạ đối tốt với mình, vì vậy không thể để nàng ở lại đối mặt với nguy hiểm chưa biết rõ sau này.
Có thể được phái đến bên cạnh Phùng Diệu Quân, Bồng Bái trung thành nhưng cũng không cứng nhắc, lúc này cũng đã nghĩ thông suốt những điểm lợi hại trong chuyện này, gật đầu nói: "Tiểu thư nói phải." rồi đưa tới một miếng ngọc phù hình cá, "Đây là tín vật, xin người nhận lấy, danh sách nhân viên ta đều chỉ ghi nhớ, không viết ra giấy." Hắn dứt lời rồi nói nhỏ với nàng.
Hai người nói chuyện đến tận khi mặt trời đã lên cao, Phùng Diệu Quân được như ý nguyện, rất hài lòng. Bồng Bái đang định xin cáo lui, trước mắt hai người bỗng dưng tối sầm, có gió mạnh thổi tới.
Bồng Bái bước lên che trước người nàng, lạnh lùng nói: "Cẩn thận!"
Tầm mắt của nàng bị Bồng Bái che khuất, không thấy được phía trước có gì, chỉ lờ mờ thấy một bóng người. Sau đó hai tiếng ầm ầm vang lên, Bồng Bái vội vàng nói: "Tiểu thư mau..."
Lời còn chưa dứt liền thay vào đó là một tiếng kêu rên.
Phùng Diệu Quân cũng không quay đầu lại, liền chạy về hướng cửa viện. Người mà Bồng Bái cũng không đối phó nổi, nàng ở lại còn có thể làm gì nữa? Tuy rằng tai họa cận kề, nhưng nàng cũng lập tức biết đối phương là đến để tìm nàng.
Còn không trốn, mạng nhỏ mất là cái chắc!
Tốc độ của nàng không chậm, nhưng nàng còn chưa chạy đến cửa viện, thân thể to lớn của thị vệ từ phía sau bị đánh bay tới, đập rầm một cái vào tường viện trước mặt nàng, lúc trượt xuống lại đập nát một loạt chậu hoa rồi chặn mất hơn nửa cánh cửa.
Phùng Diệu Quân thấy hoa mắt, trước cửa liền xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến, cười gằn: "Chạy đi đâu?"
Người này một thân trang phục cứng, vóc dáng dọa người, chỗ cổ áo phanh ra có thể thoáng thấy được cơ ngực màu đồng cổ. Mặt chữ quốc, khoảng chừng ba mươi tuổi, trên hai bên má còn có râu quai nón.
Ánh mắt của hắn rất sáng, Phùng Diệu Quân vừa đối mắt với hắn liền cảm thấy như có khí lạnh từ trong mắt đối phương tập kích tới, khiến đầu nàng đau dữ dội, không khỏi hét lên một tiếng rồi khom người xuống.
Nàng không biết đây là áp chế trên khí thế và thực lực, có thể cảm nhận được người này không che giấu chút ác ý nào!
Người này đang bước nhanh tới đột nhiên dừng lại, nắm Bồng Bái trên mặt đất lên, ném đến cạnh chân nàng: "Phùng Diệu Quân?"
Bồng Bái gắng giãy giụa mấy lần nhưng vẫn không thể bò dậy, hiển nhiên đã bị thương rất nặng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Diệu Quân tái nhợt, trừng mắt nhìn tráng hán nói: "Ngươi là ai!" Đối phương đã tìm đến tận tiểu viện của nàng rồi, nàng có phủ nhận thân phận cũng không có tác dụng gì nữa.
Phùng gia trang có ít người, dù trong viện có những tiếng động bất thường thế này cũng vẫn không kinh động đến những người khác.
Ánh mắt tráng hán này giống như muốn ăn thịt người, nhưng lại không còn gây cảm giác như bị châm vào đầu như trước nữa: "Bàn sơn trận của ta là bị ngươi dùng mất?"
Lời này giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào ngực Phùng Diệu Quân!
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, nàng còn đang lo sợ về địch nhân trong tối kia thì hắn đã tìm tới cửa. Tốc độ này thực sự nhanh đến mức làm người ta kinh hãi, chẳng lẽ là hắn nghe được tiếng lòng của nàng?
Dù nàng trước nay vẫn luôn giữ được bình tĩnh, lần này cũng thấy vô cùng sợ hãi, tim đập càng lúc càng nhanh, như sắp điên cuồng nhảy lên vậy. Nhưng nàng cố đè xuống các loại ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu, bày ra vẻ run sợ: "Cái gì?"
Tráng hán lớn tiếng doạ người, chính là muốn bức bách khiến nàng thất lễ, nhưng mà lúc này lại không nghe thấy nhịp tim nàng rối loạn, cũng đang âm thầm kinh ngạc, nhưng ngoài miệng lại nói: "Đừng có giả bộ, mười một ngày trước, sau khi ngươi đẩy ngã bà lão kia liền chạy ra khỏi nhà, chạy dọc theo bờ sông thẳng đến bờ đê hoang, qua Bàn sơn trận truyền tống vào trong đầm Thăng Long ở cách đó bốn trăm dặm."
"Cái gì là đầm Thăng Long, ta đi vào trong đó để làm gì cơ chứ?", nàng run rẩy nói, "Ngươi là ai, vì sao lại xông vào chỗ ở của ta! Ngươi muốn tiền sao, mẹ ta có tiền, có thể cho ngươi tiền, ngươi đừng làm tổn thương ta!"
Tráng hán sầm mặt lại, "rắc" một tiếng đã bẻ gãy tay Bồng Bái. Bồng Bái không kịp đề phòng, chỉ có thể kêu thảm!
Thân thể nho nhỏ của Phùng Diệu Quân theo đó mà run lên. Những gì nàng từng trải qua trước đây không coi là thuận buồm xuôi gió nhưng chưa bao giờ có người bị tổn thương như vậy ngay trước mặt nàng.
Bồng Bái là thị vệ của nàng, che chở cho nàng từ trong rừng sâu núi thẳm đến cả khi trở về nhà. Dù sao nàng cũng không đành lòng để cho hắn phải chịu cực hình như vậy.
Tráng hán liền thấy cô gái nhỏ trước mắt "oa" một tiếng rồi khóc: "Đừng làm hại hắn, người muốn cái gì ta cũng sẽ cho ngươi!"
Dùng thân phận của hắn, đây là lần đầu tiên đi uy hϊếp một tiểu cô nương, trong lòng cũng thấy không thoải mái lắm: "Ta muốn chân tướng!"
Phùng Diệu Quân bực bội khóc: "Nhưng ta nghe không hiểu người đang nói cái gì." Thì ra đầm sâu đó gọi là đầm Thăng Long, đúng là rất thích hợp. Những chuyện xảy ra ở trong cái đầm đó là điều cấm kỵ của nàng, nàng không muốn nhắc tới với bất kỳ ai, kể cả Bồng Bái.
Tráng hán lạnh lùng nói: "Ngày đó, có người ở đây nhìn thấy ngươi chạy dọc theo bờ sông."
Nàng lên tiếng thanh minh: "Nhưng là ta khóc xong liền trở về trang mà."
"Thật không?" Tráng hán híp mắt nhìn nàng, trong giọng nói như có cả mảnh băng, "Sao ta lại nghe nói ngươi mấy ngày cũng chưa quay về?"
Nàng bỗng chốc quên cả khóc, ngẩn người nói: "Ngươi nghe ai nói thế?"
"Đầu bếp nữ nhà ngươi, Hồ Bình."