Chương 20: Quốc sư Mạc Đề Chuẩn
"Nàng ta còn nói như vậy?" Vẻ mặt Phùng Diệu Quân mơ hồ, suy nghĩ trong đầu không biết xoay chuyển bao nhiêu lần. Hồ Bình là người vương hậu An Hạ phái đến bên cạnh nàng, biểu hiện không khác với người bình thường, ngoại trừ việc ở huyện nha giả vờ làm chứng thay nàng ra... chẳng lẽ chỉ chút việc này đã bị người đàn ông cao lớn kia phát hiện?
Nhưng mà đúng là Bồng Bái rất tin tưởng nàng ta, rõ ràng Hồ Bình rất kín miệng, độ trung thành không phải nghi ngờ. Lúc này người đàn ông cao lớn kia nhắc đến nàng ta, hoặc là lừa gạt Phùng Diệu Quân, hoặc là đã tra tấn Hồ Bình, lấy được manh mối ông ta muốn có.
Nhưng mà Hồ Bình sẽ nói gì? Nghĩ đến đây, trong lòng Phùng Diệu Quân lo lắng. Chuyện nàng mất tích mấy ngày, cũng không ảnh hưởng gì đến án của Vương bà, thậm chí huyện lệnh cũng không hỏi kỹ. Nhưng chỉ có nàng tự hiểu được, nếu Vân Nhai phát hiện nàng mất tích mấy ngày, chỉ sợ sẽ liên hệ nàng với đầm Thăng Long. Vì sự lo lắng này, nàng mới đặc biệt dặn đi dặn lại Hồ Bình, giả vờ làm chứng, tung hỏa mù rằng mấy ngày sau khi xảy ra mâu thuẫn giữa Phùng Diệu Quân và Vương bà, nàng ta vẫn ăn cơm với nàng ở thôn trang. Dù sao nàng ta cũng là nữ đầu bếp, muốn nấu cơm cho chủ nhân nhỏ mà nàng ta hiểu rõ nhất.
Cây trồng trong ruộng đều rất cao, chắn hết tầm mắt người thường, bình thường vẫn có trẻ con nhà nông trốn trong đó chơi đùa. Cho dù có người nhìn thấy Phùng Diệu Quân ra khỏi thôn trang, cũng không thể chắc chắn được nàng không quay về.
Phùng Diệu Quân nhanh chóng tỉnh táo lại, thở hổn hển nói: "Nàng ta nói linh tinh, ngươi gọi nàng ta ra đây, đối chất với ta!"
Ánh mắt người đàn ông cao lớn nhìn nàng mang theo ý tứ sâu xa: "Ngươi chối bỏ sạch sẽ như vậy, thật khiến cho người ta thất vọng."
Phùng Diệu Quân cắn môi nói: "Chuyện ta chưa từng làm, ngươi cũng không thể khăng khăng đổ lên đầu ta được. Huyện lệnh lão gia điều tra vụ án còn phải có chứng cứ rõ ràng. Ngươi nói ta đến chỗ cái đầm gì đó kia, có chứng cứ không?"
Nếu có thể lấy được chứng cứ xác thực, ông ta còn có thể khách sáo với nàng như vậy sao?
Ông ta cười lạnh: "Hồ Bình cũng là nhân chứng."
Phùng Diệu Quân nhìn ông ta nói: "Vậy ngươi gọi nàng ta ra đây làm chứng, ta muốn chính miệng nàng ta nói với ta!" Trách không được sáng sớm nay Hồ Bình không làm việc, hóa ra là bị người kỳ quái này bắt đi rồi. Nếu vừa nãy nàng còn nghi ngờ, thì sau hai ba lần nói muốn gặp Hồ Bình mà không được, cũng cơ bản có thể xác nhận được:
Hồ Bình chết rồi.
Người này tra tấn nàng ta mà không tìm hiểu được sự thật, có lẽ đã thuận tay gϊếŧ nàng ta luôn rồi, tự mình mò lên Phùng gia trang, chuẩn bị lừa gạt Phùng Diệu Quân. Nếu không thì ông ta đã dẫn Hồ Bình đến trước mặt nàng, còn phải nói nhiều như vậy làm gì?
Trách không được người đàn ông cao lớn kia vừa nói, nàng đổ sạch mọi trách nhiệm lên đầu Hồ Bình như vậy "sẽ khiến cho người ta thất vọng."
Nghĩ thông suốt chuyện này, nàng cũng không thả lỏng chút nào. Hồ Bình vì bảo vệ bí mật của nàng mà chết, cúc cung tận tụy, sao trong lòng nàng lại không khó chịu được?
"Tuổi còn nhỏ, miệng đã cứng như vậy." Người đàn ông cao lớn yếu ớt nói: "Bản thân ta muốn nhìn xem, có thứ gì cứng hơn xương cốt của hắn hay không." Vừa dứt lời, "rắc" một tiếng lại cứng rắn bẻ gãy cánh tay còn lại của Bồng Bái!
Cô bé còn thông minh hơn ông ta tưởng tượng, ông ta không có ý định phân rõ phải trái với nàng nữa.
Lúc này Bồng Bái đã có chuẩn bị tâm lý, cắn chặt răng không rên một tiếng, nhưng đau đến mức tròng mắt như nứt ra. Phùng Diệu Quân nhìn ánh mắt hắn, lao về phía trước kéo cánh tay người đàn ông cao lớn thét to: "Ngươi gϊếŧ hắn có ích lợi gì, ta cũng không biết thứ ngươi muốn."
"Gϊếŧ hắn không có tác dụng?" Người đàn ông cao lớn gật đầu: "Vậy Từ thị kia thì sao?" Ông ta thấy ánh mắt Phùng Diệu Quân lộ ra vẻ sợ hãi, thầm nói một câu "Vậy mới đúng." Vừa nãy cô bé này khóc thút thít rồi lại thét chói tai, nhưng ông ta lại không nhìn thấy trong mắt nàng có mấy phần sợ hãi, đến tận bây giờ mới bị ông ta uy hϊếp.
"Ngươi không nói ra lời ta muốn nghe, ta sẽ gϊếŧ Từ thị." Người đàn ông cao lớn gằn từng chữ: “Nàng ấy ở phía đông đầu thôn trang, ta đến đó không mất đến mười hơi thở."
Nước mắt Phùng Diệu Quân bỗng nhiên không chảy nữa.
Nàng nhìn hắn mắt cũng không chớp, sau đó dùng tay áo lau mặt, giọng nói cứng lại: "Trước đó ta muốn biết, ngươi là ai."
Một giây trước nàng còn điềm đạm đáng yêu, một giây sau đã bình tĩnh như thường, ngay cả giọng nói cũng lộ ra mấy phần lạnh lẽo, nào còn chút dáng vẻ hoảng sợ gì?
Qủa nhiên giả vờ như thật. Người đàn ông cao lớn trầm mặt xuống, đang định mở miệng, nàng đã giành trước nói: "Ngươi dám trèo tường vào đây đe dọa phụ nữ trẻ em, lại không có can đảm cho biết tên họ sao? Những gì ta đã mắt thấy tai nghe, nếu nói với tiểu nhân rồi lại truyền ra ngoài, hai mẹ con chúng ta vẫn sẽ phải mất mạng, trước khi chết còn phải chịu nhiều khổ sở! Chi bằng chịu một chưởng của ngươi chết ở đây luôn đi."
Nàng càng nói càng kiên định, đôi mắt từng được nước mắt rửa qua càng trong trẻo hơn, thể hiện rõ đây là giới hạn cuối cùng của nàng.
Nói như vậy, bảo ông ta tự báo tên họ chính là nàng đang nể mặt ông ta? Người đàn ông cao lớn hôm nay nổi giận đùng đùng mà đến, đến bây giờ cảm thấy sự việc phát triển sai lầm đến mức khiến người ta buồn cười.
Ông ta giơ ngón tay cái, khẽ chọc lên ngực mình hai cái: "Đại Tấn, Mạc Đề Chuẩn." Lời ít ý nhiều.
Ông ta chỉ báo quốc tịch và tên họ, Phùng Diệu Quân còn chưa hiểu gì, đang định hỏi lại, đã thấy Bồng Bái đang nằm trên mặt đất hít một hơi thật dài, nàng lo lắng hắn ta đau đến không thở nổi.
Giọng nói hắn ta tràn đầy khϊếp sợ: "Ngươi thật sự là Mạc Đề Chuẩn? Ngươi đúng là Mạc Đề Chuẩn!"
Người đàn ông cao lớn khinh bỉ hừ một tiếng, không nói gì, nhưng ai cũng biết câu trả lời.
Người này rất nổi tiếng? Phùng Diệu Quân cần được phổ cập kiến thức.
Bồng Bái không đợi nàng hỏi đã quay đầu lại: "Tiểu thư, Mạc Đề Chuẩn chính là quốc sư đại nhân của nước Tấn!"
Quốc sư?
Nàng kiểm tra lại toàn bộ trí nhớ của nguyên thân, rất lâu sau quả nhiên đào ra được một khái niệm vô cùng mờ nhạt, dường như là nhân vật lớn rất tài giỏi. Thậm chí trước khi nước An Hạ bị diệt, công chúa Trường Nhạc cũng đã từng gặp quốc sư của nước mình mấy lần. Chẳng qua chín năm đầu tiên trong cuộc đời của nguyên thân Phùng Diệu Quân này cũng chỉ trôi qua trong chơi đùa ngây thơ, không thông minh sớm, vì vậy cũng không có định nghĩa rõ ràng về quốc sư.
Nàng quýnh lên rồi.
Với tư cách một người trâu bò nổi tiếng như vậy, chẳng lẽ không phải là một ông lão râu bạc áo bào dài tung bay, ra vẻ nghiêm trang sao? Sao lại thành hình tượng Võ đô đốc (ý chỉ Võ Tòng) ngồi trên đồi Cảnh Dương uống chén rượu lớn ăn miếng thịt bự như vậy?
Nàng cũng không quên phân biệt rõ sự sợ hãi và sùng bái tràn đầy trong giọng nói Bồng Bái, cái này ít nhất nói rõ, danh tiếng Mạc Đề Chuẩn đã vượt qua biên giới giữa các nước.
Nàng đánh giá người đàn ông cao lớn từ trên xuống dưới mấy lần, giọng nói chứa đầy nghi ngờ: "Thật sao, ngươi nói ngươi là Mạc Đề Chuẩn, có chứng cứ?"
Vấn đề khó khăn kinh điển như vậy, làm thế nào để chứng minh với một người xa lạ "ta chính là ta"? Thế giới này cũng không có chứng minh thư. Người đàn ông cao lớn giật giật khóe miệng, lấy một tấm lệnh bài bằng sắt đen bóng loáng ra trước mặt nàng: "Nhìn rõ chưa."
Thẻ bài dài, mảnh, bên trên có hình con thú kỳ quái mà nàng không phân biệt được há miệng như đang nuốt thứ gì đó, ngoại trừ nền đen viền vàng, trên thẻ bài không có hoa văn gì khác, chỉ đơn giản viết bốn chữ to:
Phụng thiên thừa vận.
Mỗi chữ đều tràn đầy sự nhẹ nhàng thoải mái, lộ ra bá khí.
Nàng mặt không thay đổi: "Đọc không hiểu."
Lấy thẻ bài có chữ viết ra, có thể chứng minh hắn là Mạc Đề Chuẩn? Nói đùa, nàng đến nhà bếp cầm khuôn đồng làm bánh trung thu đến cũng có bề mặt bóng loáng sáng ngời như vậy, thì có thể can đảm nói mình là quốc vương của Đại Ngụy rồi!
Người đàn ông cao lớn yên lặng, đè nén xúc động muốn tự tay bóp chết nàng: "Truyền tống trận pháp trên sườn đê là do ta tự tay bố trí, gọi là "Bàn sơn trận", có thể đưa một người đi xa nhất là mấy trăm dặm, chỉ có thể sử dụng một lần." Dừng một lát, lại nói thêm: "Hiện nay có thể vẽ được Bàn sơn trận, không quá ba người."