Chương 18: Người xấu chuyện tốt
Đến khi đã trở lại Phùng trang, vẻ cổ quái trên mặt Bồng Bái vẫn còn chưa tan: "Tiểu thư, đó là một trận pháp."
"Dùng để làm gì?"
"Ta cũng không biết." Bồng Bái có chút xấu hổ, "Ta từng dùng không ít trận pháp, nhưng trận pháp phức tạp như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy."
Phùng Diệu Quân ừ một tiếng, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ. Nàng thấy đoạn sườn đê đó khá quen, trong trí nhớ của chủ cũ, sau khi mắng Vương bà, nàng ta liền chạy dọc theo bờ sông đến nơi ấy. Đoạn dốc này trơn dốc khó đi, cỏ dại ngăn trở tầm mắt, lúc đó mắt nàng ta lại ngấn lệ, tầm nhìn mơ hồ, cho nên mới đi được vài bước đã trượt chân rồi.
Có lẽ nàng ta đã trượt đến trên cái đồ án cổ quái đó?
A, nàng lờ mờ hiểu tại sao Phùng Diệu Quân lại xuất hiện ở giữa đầm nước lạnh rồi, mười phần thì tám chín phần chính là do cái trận pháp này giở trò quỷ? Lúc đó nha đầu kia vừa ngã xuống, còn không biết chuyện gì xảy ra thì đã ngất xỉu không nhận biết được gì nữa rồi. Đến khi thân thể này đổi chủ thì đã bị đưa đến giữa đầm nước lạnh.
Trong mắt Bồng Bái dần dần sáng lên, kinh hãi nói: "Tiểu thư, ngày đó, ngày đó, chẳng lẽ là người"
Phùng Diệu Quân không biết vì sao lại xuất hiện ở bên ngoài bốn trăm dặm giữa núi sâu, là do hắn đích thân đi đón về. Một tiểu cô nương trói gà không chặt sao có thể đột nhiên xuất hiện ở loại nơi như thế? Hắn suy nghĩ nhiều ngày vẫn không thể hiểu nổi, hôm nay sau khi thấy trận pháp kia rốt cục đã hiểu ra!
"Xuỵt, im lặng!" Suy nghĩ trong lòng Phùng Diệu Quân đang xoay chuyển nhanh chóng, nàng không khỏi chê hắn quá ồn ào.
Bồng Bái liền ngậm miệng lại, yên lặng như gà. Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được, chỉ thị của Phùng Diệu Quân càng ngày càng có trọng lượng hơn với hắn rồi, hắn đã lập tức chấp hành mà không cần nghĩ ngợi.
Phùng Diệu Quân lại thấy đau đầu. Nàng vốn còn đang không hiểu nổi làm sao thân thể này có thể xuất hiện trong đầm nước lạnh, hiện tại trái lại bí ẩn càng lúc càng trọng đại, mà điều quan trọng nhất không phải gì khác ngoài là:
Trận pháp đó là do ai vẽ?
Loại bỏ Vân Nhai đầu tiên. Lý do rất đơn giản, nếu như hắn là người khởi xướng, sao lại sai người đặc biệt dọn dẹp nó đi?
Hiển nhiên người vẽ trận pháp là người khác, đồng thời dựa theo trình độ thì có thể thể là một người có quyền.
Như vậy, có một tin tốt, một tin xấu.
Tin tốt là sau khi Vân Nhai thấy trận pháp, hẳn đã cho rằng người truyền tống đến đầm nước lạnh ít cũng là một nhân vật lớn nào đó chứ không phải là dân thường không có chút sức chiến đấu nào như nàng.
Nói cách khác, dù cho trong mắt hắn vốn dĩ còn có một chút nghi ngờ nàng, hiện tại cũng nên trừ bỏ sạch sẽ rồi.
Nếu như không phải còn có tin xấu tương ứng ngay phía sau, nàng quả thực là muốn nhảy cẫng hoan hô:
Chuyện cần lo lắng là, ngày đó hình như nàng đã cướp mất lối đi tắt của người ta!
Từ khi nàng tỉnh lại trong đầm nước, mãi cho đến khi lên lưng cá rời khỏi, ngoài Vân Nhai nàng không thấy đến người thứ hai. Người bố trí trận pháp tốn nhiều công sức như vậy, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng xuất hiện, chỉ có thể vì một lý do:
Khi nàng ngã xuống bờ đê, trong lúc vô ý dùng trận pháp truyền tống trước người đó một bước, và thứ đồ này có lẽ là hàng dùng một lần duy nhất?
Cho nên, người xui xẻo này vì không thể vượt qua đêm Ngao Ngư hóa rồng, do đó bị Vân Nhai nhanh chân đến trước?
Nếu như đúng như vậy, hiện tại người này nhất định đang cực kỳ, cực kỳ giận dữ!
Nếu như hắn biết Phùng Diệu Quân phá hủy chuyện tốt của hắn, đoán chừng sẽ băm nàng thành tám mảnh?
Nghĩ tới đây, phía sau lưng nàng lập tức trào lên một cổ ớn lạnh.
Người này khác Vân Nhai, từ đầu đến cuối vẫn ẩn mình trong bóng tối, đến đối phương có hình dáng thế nào, có thân phận gì nàng đều không hề hay biết thì đã phạm phải tội làm người ta muốn gϊếŧ mình rồi.
Nỗi oan khuất này của nàng phải gặp ai để giãi bày đây?
Phùng Diệu Quân đột nhiên đứng lên, đi qua đi lại trong phòng. Thật sự không thể nán lại xã Tụ Bình này thêm được nữa.
Trước khi kẻ địch không biết tên kia tìm tới cửa, nàng phải rời khỏi nơi đây trước một bước.
Sáng ngày hôm sau, mẹ con Từ thị cùng nhau ăn cơm.
Phùng Diệu Quân cả đêm ngủ không ngon, miệng khô khốc, liền muốn ăn những thứ ngọt cho dễ chịu. Nàng liếc mắt nhìn hai ba món đơn giản bày trên bàn liền bĩu môi: "Tại sao không có bánh đậu đỏ lạnh?", làm trẻ con đúng là tốt, có thể buông thả tuỳ hứng.
Từ thị vuốt khẽ đầu nàng: "Sáng nay Hồ Bình chưa tới, con ăn tạm mấy món này trước đã. Đợi đến khi nàng tới làm việc, ta sẽ sai nàng làm bánh ngọt lạnh cho con." Bánh ngọt đậu đỏ lạnh là món điểm tâm dùng đậu đỏ để làm ra, mát lạnh ngọt đượm rất ngon miệng. Qua hết Cốc vũ, thời tiết càng ngày càng nóng, trẻ con đều thích ăn nhẹ để khai vị.
Phùng Diệu Quân đáp một tiếng, ngoan ngoãn ăn. Thì ra Hồ Bình chuyên làm bánh ngọt lạnh, đầu bếp nữ móc nối lời khai với nàng, là người vương hậu An Hạ để lại cho nàng.
Kết quả một chén cháo hạt ý dĩ còn chưa ăn xong, kết quả tra hỏi vụ án của Vương bà đã truyền tới.
Quả nhiên Triệu Đại Triệu là do có người chỉ điểm nên mới đi báo quan. Người này thông qua Ngô thẩm, nói với hắn rằng nếu kiện thắng Phùng gia có thể được một khoản tiền rất lớn, hơn năm mươi lượng gấp mấy lần, thậm chí là gấp mấy chục lần. Vì vậy người túng thiếu như Triệu Đại Triệu liền động lòng; người này còn nói cho hắn biết rằng, phải bẩm báo lên đến huyện mới có tác dụng, đúng lúc mấy ngày tới sẽ có quý nhân đi ngang qua huyện, chỉ cần người đó mở lời hỗ trợ, hắn nhất định có thể thắng kiện.
Người này chính là người của một hộ lớn ở vùng này, Trịnh gia.
Trịnh gia vốn là một nhà giàu có, cũng sản xuất lương thực để buôn bán giống Phùng gia, cửa hàng ở khắp nơi, quy mô không nhỏ. Nhưng Phùng lão gia biết cách kinh doanh, cướp đi không ít việc làm ăn của bên đó, cường hào ác bá như Trịnh gia đương nhiên không phục. Phùng lão gia mất một năm, bọn chúng đã khiến Phùng gia chịu không ít ấm ức, lúc này lại còn muốn mượn tay Triệu Đại Triệu ra tay độc ác, đánh một cái khiến cho Phùng gia không thể trở mình.
Về phần nói hắn gϊếŧ mẹ già, cho tới bây giờ Triệu Đại Triệu vẫn một mực phủ nhận, mãi đến cuối cùng không chịu nổi hình phạt mới buộc phải nhận. Tính cách hắn không tốt, gần đây chơi thua không ít tiền, hàng xóm cũng đòi rất nhiều món nợ từ năm xưa, không chỉ một người nghe được tiếng hắn đánh chửi Vương bà khi về nhà sau khi thua cược, lại có cả toàn bộ quá trình hắn ra tay cướp đoạt tiền mồ hôi nước mắt của mẹ già, thậm chí Vương bà cũng đã từng nói chuyện này với bà lão có quan hệ tốt ở nhà bên. Vì vậy động cơ gϊếŧ người cũng có, vụ án gϊếŧ mẹ định chắc lên đầu hắn rồi, có muốn chối cũng không xong.
Hứa huyện lệnh tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra Trịnh phú hộ, bởi vì có sự "yêu thích" Tiêu Diễn thể hiện ra trước đó, vụ án này không thể không thẩm tra ra kết quả, cho nên tội Trịnh phú hộ xúi giục và mưu hại chắc chắn là không thể chạy thoát. Một là bị phạt đánh gậy, lại ngồi thêm trong đại lao hai năm nữa. Mặt mũi người Trịnh gia mất quá nửa, tổn thương nguyên khí nặng nề không nói, còn làm cho Phùng gia có cơ hội sinh tồn.
Từ thị nghe xong, vừa vui mừng vừa hả giận. Nhưng Phùng Diệu Quân không có hứng thú với kết cục của Trịnh phú hộ, bởi vì nàng không có ý định nán lại lâu ở xã Tụ Bình, hay thậm chí là trong huyện Tri.
Nàng ăn cơm xong, gọi Bồng Bái tới tiểu viện của mình: "Năm đó vương hậu gửi ta ở Phùng gia như thế nào?"
Mẹ ruột của nàng được phong hậu, gia tộc của mẹ nhất định sẽ được nâng đỡ, cho dù chọn bừa một nhà thì cũng có quyền có tiền có thế hơn Phùng gia. Vì sao cuối cùng vương hậu lại chọn vợ chồng Phùng thị mà quan hệ quăng tám sào cũng không tới chứ? Việc gửi gắm này đã có dự tính trước, có kế hoạch, chứng minh trước đó vương hậu An Hạ đã điều tra Phùng gia cẩn thận rất lâu mới yên tâm giao con gái bảo bối cho bọn họ.
Bồng Bái nói: "Vương hậu cũng không trực tiếp ban thưởng, chỉ âm thầm cho Phùng gia vài mối làm ăn, người sau trong lòng tự biết rõ. Vương hậu nói, vợ chồng Phùng Thụy Sơn thiết thực đôn hậu hiếm thấy nhưng cũng rất chu toàn, giao người cho bọn họ chăm sóc, người nhất định có thể bình an vẻ vang mà trưởng thành, xuất giá. Đáng tiếc..."