Quốc Sư Đại Nhân

Chương 10: Cản đường cáo trạng

Chương 10: Cản đường cáo trạng

“Thật sao?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện vẻ suy sụp, giống như thấy được tương lai u ám của bản thân. Bồng Bái nói loài thuộc Long tộc không phải là thứ mà một người có thể đối phó được. Tuy nhiên, khi ở trên hố trời, nàng đã trực tiếp thấy rõ ràng toàn bộ quá trình Vân Nhai đơn thương độc mã một mình đấu với Ngao Ngư.

Ngao Ngư đã bị xích khóa lại nên có thể sức chiến đấu có chút suy giảm, cũng không phải là đại yêu quái hơn nghìn tuổi. Nhưng dù sao chăng nữa nó cũng là loài thuộc Long tộc! Điều này thể hiện cái gì? Với sức chiến đấu khủng khϊếp của Vân Nhai, dù nàng có dùng sức mạnh mà Vương hậu An Hạ để lại căn bản cũng không chống lại được hắn. Nếu hắn muốn dùng một ngón tay nhấn chết nàng thì nhất định không cần vươn đến ngón thứ hai!

Nàng vốn nghĩ rằng, nếu như bản lĩnh của Vân Nhai và Bồng Bái không chênh lệch nhiều thì nàng cũng không cần lo lắng sợ hãi gì hết. Nhưng xem tình hình hiện tại, nàng thật sự quá ngây thơ rồi.

Người không biết thì không sợ, hiện tại nàng có thể vẫn ăn no mặc ấm, nhưng phải bắt đầu lo lắng cho tự do tương lai rồi.

Ôi, sao nàng vừa đến đây đã có thể chọc phải tên yêu nghiệt này chứ?

Nàng cũng sẽ không ngu ngốc mà cho rằng có mối liên kết sinh tử với tên ngạo mạn này là chuyện tốt. Nếu như Vân Nhai phát hiện ra chân tướng, tất nhiên sẽ không cần mạng của nàng, có thể sẽ trói buộc nàng trong lầu cao, đâu cũng không thể đi, để nàng và hắn đều có thể sống được thật lâu. Ngao Ngư bị xích ở trong đầm sâu chính là vết xe đổ của nàng.

Mà đây cũng vẫn còn là dự đoán tốt nhất rồi. Giả sử lòng dạ của hắn còn tàn nhẫn hơn, chuyện hắn biến nàng thành người sống thực vật cũng không phải là không có khả năng. Khi đó, nàng chỉ có thể giống như cây cỏ, cắm rễ ở một chỗ, càng tiện cho hắn quản lý.

Nàng càng nghĩ càng thấy sợ run lên.

Nàng chỉ có thể cầu khẩn vị đại ca này vĩnh viễn cũng đừng phát hiện ra có người có vận mệnh tương liên, đồng sinh cộng tử với hắn. Như vậy thì hắn có thể sống cuộc sống tuỳ tiện của hắn, nàng cũng có thể hưởng thụ cuộc sống bình yên, hai người sẽ giống như hai đường thẳng song song vĩnh viễn không gặp nhau.

Bồng Bái cảm nhận được trên người tiểu chủ nhân xuất hiện vẻ phiền muộn, nét mặt không khỏi sa sút.

Cũng may sự suy sụp của Phùng Diệu Quân tới cũng nhanh mà đi cũng không chậm, sang ngày thứ hai đã tạm thời quên mất mối lo âu này. Nàng gọi đầu bếp nữ đến nói chuyện một lát.

Bình thường Phùng gia không ở nơi này, hiện tại lại là ngày mùa, trong thôn trang ngoài phòng thu chi và phòng bếp, cũng chỉ có hai ba người làm công. Thân phận của Phùng Diệu Quân cực kỳ nhạy cảm, để tránh nguy hiểm, ở trong thành bên cạnh nàng chỉ có mẹ nuôi là thị nữ trung thành nhất, khi tới thôn trang thì chỉ có một mình Bồng Bái, thường ngày lại không thích đi đâu, vì vậy nàng ở đây đã nhiều ngày nhưng cũng không có bao nhiêu người biết nàng biến mất rồi lại xuất hiện.

...

Hai ngày kế tiếp, trời yên biển lặng, Từ thị quá bất ngờ khi gặp Phùng Diệu Quân, cố ý muốn đền bù cho nàng, vì vậy đã tạm dẹp việc xử lý công việc, ở trong trang dốc lòng đón tiếp nàng hai ngày.

Chuyện bất ngờ xảy ra, trong mấy ngày ngắn ngủi, con gái nuôi đột nhiên trở nên có hiểu biết, ăn nói có trật tự, con người cũng trở nên thông minh nhanh nhẹn linh hoạt, lại thân thiết với mẹ nuôi hơn rất nhiều. Điều này làm cho Từ thị mừng rỡ không thôi.

Đối với Phùng Diệu Quân, tình thân này là chính là thứ sau khi nàng trưởng thành ở kiếp trước không được hưởng thụ nữa, vì vậy nàng càng quý trọng nó gấp đôi. Chỉ có điều hai ngày này, mí mắt cứ nhảy không ngừng, nàng luôn cảm thấy thời gian trước mắt sẽ không tiếp tục thuận lợi như bây giờ nữa.

...

Chạng vạng tối, khắp trời phủ những ráng mây đỏ thẫm. Trên quan đạo của Tri huyện, có hơn mười người cưỡi ngựa quanh một chiếc xe ngựa, chậm rãi đi về phía trước.

Đây là một chiếc xe ngựa làm từ gỗ đàn hương đen, nhìn bên ngoài cũng bình thường không có gì lạ, chuông trên xe cũng không gắn cái nào, nhưng có vẻ khá rộng, người ngoài nào biết bên trong còn có bí ẩn khác?

Bốn vách thùng xe dùng da mềm bao bọc, sàn xe trải thảm tơ nhung cỡ lớn. Đây là trân phẩm mà ngoại vực đặc biệt tiến cống, dùng lông tơ mịn của dê tuyết thay trong hai mươi ngày đầu mùa xuân, mỗi cái lông tơ chỉ dày bằng một phần mười sợi tóc người, phía trên ẩn hiện kim quang, giống như ánh sáng mặt trời chiếu trên mây trắng, được gọi là "Vân ti", trải ở đâu cũng đều thể hiện sự xa hoa gấp bội. Thông thường, chỉ ở những chỗ có vật trang trí trang trọng quý giá mới dùng một tấm thảm vuông vắn khoảng một hai thước vuông. Vậy mà, trên xe ngựa này lại chỉ dùng như một tấm thảm bình thường, mỗi khi bước lên đều cảm giác như đang bước trên mây.

Trừ cái đó ra, trên xe này còn có giá cổ, tủ ngũ đấu và giá rượu nho nhỏ, đầy đủ mọi thứ dụng cụ để đi để ở. Bên trong xe có giường êm, bên trên có bàn trà nhỏ, bày một lư hương hình tì hưu, một bộ bàn cờ ngọc thạch, đang có hai người vừa đánh cờ vừa bàn luận.

Trong đó một người là văn sĩ, mặc đồ xanh, diện mạo anh tuấn nho nhã, hai mắt như tỏa sáng, lúc này đang nhìn chăm chú vào thế cờ khó trên bàn. Đối phương hạ bút thành văn, hắn lại mặt ủ mày chau, càng về sau càng đánh chậm, cuối cùng chỉ có thể bỏ quân cờ lại vào bát, thở dài: “Sớm biết như vậy, lúc trước cần gì phải làm thế!”

Người ngồi đối diện cúi đầu cười: “Ngươi không nên ở chỗ này, từ khi bắt đầu đã đi nhầm rồi.”

Tiếng nói như quân cờ ngọc thạch tấn công, ngân nga trong vắt, không nói nên lời dễ nghe, sự mất tự nhiên như lượn lờ quanh quẩn trong buồng xe.

“Vậy cũng chưa chắc.”

Người văn sĩ khoanh tay dựa ra phía sau một chút: “Ta tới nơi này đón ngươi, chính là vì đã được phụ vương ân chuẩn.”

“Ồ? Ông ấy để cho ngươi tới sao?”

Người này dường như có hơi kinh ngạc: “ Đây là chuyện lạ đó.”

Người văn sĩ áo xanh nở nụ cười, đang chuẩn bị nói gì đó, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng "đùng", ngay sau đó ngựa hí dài, cả đoàn xe ngựa đều thắng gấp, ngừng lại.

Chấn động kịch liệt khiến người đối diện nọ không khỏi ho nhẹ một tiếng, người văn sĩ áo xanh tức giận: “Lái xe không có mắt sao?”

Lại nghe bên ngoài hình như có người kêu khóc, sau đó lại có tiếng chửi mắng của hộ vệ, tùy tùng chạy đến bên cửa sổ, nhanh chóng báo: “Công tử, đằng trước có người cản xe kêu oan, kêu là có dư nghiệt gϊếŧ người, đến từ An Hạ quốc.”

Dư nghiệt của An Hạ quốc? Ánh mắt văn sĩ áo xanh hơi sáng lên, liếc người đối diện một cái rồi khiển trách: “Có oan thì phải đi tìm huyện lý báo án, dám ở chỗ này xúc phạm quý nhân, nhất định không thể tha!”

Người đối diện nọ lại giơ tay lên nhẹ nhấn một cái: “Không sao cả, ta cũng muốn dừng lại vài ngày trong Tri huyện.”

Hắn lại muốn quản việc không đâu này sao? Ánh mắt văn sĩ áo xanh nhất thời đầy vẻ khó hiểu, giống như là nhìn thấy có người dùng cái búa lớn để đập con kiến vậy. Chỉ có điều hắn cũng lập tức phục hồi tinh thần, cao giọng nói: “Triệu.”

Chỉ một lát sau, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, có người quỳ phụp một cái ở trước xe, run rẩy nói: “Tiểu nhân, Triệu Đại Triệu, mẹ già bị dư nghiệt An Hạ quốc hại chết, tiểu nhân muốn khiếu nại mà không thể, buộc lòng phải cản xe để kêu oan, cầu xin quý nhân có lòng tốt giúp nhà tiểu nhân đòi lại công đạo.”

Văn sĩ áo xanh hừ một tiếng: “Cái gì gọi là muốn khiếu nại mà không thể?”

“Kẻ hại chết mẹ tiểu nhân là thuộc một nhà giàu có ở Bình Hương, các quan ở đó đều có quan hệ thân thiết với gia đình đó, không chịu cho tiểu nhân công đạo!”

Văn sĩ áo xanh thấy người đối diện nọ gật đầu, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Vậy thì đi đến huyện lý thẩm tra thôi, vụ án này của ngươi ta sẽ tiếp nhận. Nhưng ngươi dám cản xe để kiện cáo, đυ.ng đến khách quý của ta...”

Lời còn chưa dứt, "quý khách" đã thay hắn nói tiếp: “Theo quy tắc, phải chịu hình phạt chém mười đao.”

Hương dân bên ngoài nghe vậy, "a" một tiếng kinh hãi, hiển nhiên không biết rằng cản xe để kiện cáo sẽ phải gánh hậu quả bậc này. Chẳng qua Đại Ngụy quốc thật sự có pháp lệnh, kẻ nào dám ngăn xe của vương thân để kêu oan, trước hết phải nhận nghiêm hình.

“...”

Văn sĩ áo xanh lạnh lùng nói: “Ngươi còn muốn kiện không?”

Hương dân lắp bắp, có ý thoái lui: “Vậy, vậy tiểu nhân không...”

“Muốn kiện thì kiện, muốn lui thì lui, nào có chuyện tốt như vậy?”

Người đối diện văn sĩ áo xanh nọ không nhanh không chậm, nhưng cũng không ai dám ngắt lời: “Vụ án này đã tiếp, hình phạt là không thể tránh. Niệm tình hoàn cảnh của ngươi, đổi thành hai mươi roi!”

Tiếng nói lười biếng vang lên, nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm không thể chống lại.