Quốc Sư Đại Nhân

Chương 11: Đợi chút!

Chương 11: Đợi chút!

Còn có chuyện ép buộc người ta phải kiện cáo nữa sao. Chỉ cần ở bên cạnh người này, văn sĩ áo xanh cảm thấy mình luôn có cơ hội được mở mang tầm mắt.

Người dân kia lớn tiếng xin tha, xe ngựa cũng đã lộc cộc lăn bánh, chỉ có giọng nói của văn sĩ áo xanh truyền ra từ bên trong: "Kéo đến ven đường, dụng hình xong thì đưa đến y quán. Đúng rồi, ra tay nhẹ một chút, còn phải giữ hắn đến lúc thẩm vấn trên công đường."

Nếu tên điêu dân này lùi bước một cách dễ dàng như vậy, nói rõ cái quyết tâm báo thù cho mẫu thân hắn cũng không vững, hơn nữa chỉ muốn lấy được ích lợi.

Cái gọi là bè đảng còn sót lại của nước An Hạ, ha.

Đổi lại là lúc bình thường, hắn cũng sẽ không làm thương cho người khác sử dụng, có điều vị khách quý ở trước mắt này có vẻ rất hứng thú.

Vậy hắn cũng chỉ có thể tiếp đãi đến cùng.

...

Tin tức huyện nha của huyện Tri tiếp nhận vụ án của Vương bà, hai ngày sau mở công đường thẩm vấn vừa truyền đến, người của Phùng gia đang dùng cơm. Từ thị nghe được tin tức này, ngón tay của nàng ấy run lên, bát cơm suýt chút nữa thì rơi xuống đất: "Lẽ nào lại như vậy!"

Phùng Diệu Quân giơ đũa ra, lập tức chặn lại cái bát của nàng ấy: "Nước tới lấy đất ngăn." Giọng nói bình tĩnh, trong lòng lại hơi trầm xuống. Nàng vốn tưởng rằng nhiều nhất thì Triệu Đại Triệu cũng chỉ lừa tiền thêm mấy lần, nhưng không ngờ hắn ta trực tiếp vòng qua thôn mà cáo trạng lên huyện nha. Sao một tên lưu manh lại có được dũng khí và bản lĩnh như vậy chứ?

Điều quái dị nhất chính là, chỉ từ những chứng cứ đã có, vụ án này căn bản không vững chắc chút nào, đám người trong huyện nha cũng không phải là người ăn no rửng mỡ, tại sao lại mở công đường thẩm vấn chứ?

Người đưa tin là do sắc phu ở trong thôn phái tới, lấy hai lượng bạc vụn của Từ thị xong thì thấp giọng nói: "Ta nghe nói có quý nhân đi qua huyện Tri, Triệu Đại Triệu cản xe giữa phố, hắn phải chịu hai mươi roi trước, sau đó vụ án này mới được kiện cáo."

Lượng tin tức trong câu nói này rất lớn, còn dẫn ra nhiều mối nghi ngờ hơn trước, Từ thị ngơ ngác nói: "Vị quý nhân nào?" Địa phương nhỏ này của bọn họ, có một vị quan đến thì đã ghê gớm lắm rồi. Triệu Đại Triệu đi cầu viện mà trước đó còn phải bị tra tấn, thân phận của đối phương phải tôn quý đến nhường nào chứ?

Người ta đồng ý "giải oan" cho Triệu Đại Triệu, điều này làm cho trong lòng nàng ấy tràn ngập sự bất an.

"Không biết, tất cả chúng ta đều không biết, chỉ nghe nói thân phận của người đó vô cùng cao quý."

Tiễn người đưa tin xong, Từ thị mới từ từ ngồi lên trên ghế lần nữa. Mặc dù nàng ấy không biết hung thủ gϊếŧ chết Vương bà chính là thuộc hạ của Phùng Diệu Quân, thế nhưng nàng ấy lại biết rõ thân phận thực sự của dưỡng nữ, lúc này đáy lòng lại nảy sinh sự suy đoán mơ hồ, càng làm tăng thêm sự sợ hãi của bản thân nàng ấy.

Từ thị không nhịn được mà dặn dò thị nữ: "Gọi Bồng Bái đến đây!"

Nhưng lời còn chưa dứt, Phùng Diệu Quân đã kéo ống tay áo của nàng ấy mà nói: "Bồng Bái đi ra ngoài làm việc, chiều ngày mai mới về. Cây ngay không sợ chết đứng, người sợ cái gì?"

Từ thị cúi đầu, nàng ấy trông thấy đôi mắt của dưỡng nữ sáng như một dòng suối trong, thầm bảo nàng vẫn còn nhỏ, cho dù Bồng Bái có gϊếŧ người cũng sẽ không nói cho nàng biết. Người này là thị vệ bên cạnh công chúa, không cần phải giữ mặt mũi cho Từ thị, cũng không nghe theo sự sai khiến của nàng ấy. Nàng ấy có chất vấn thì hắn ta cũng chưa chắc chịu nói.

Khóe miệng của Phùng Diệu Quân cong lên: "Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta, dù Huyện lệnh lão gia có thẩm vấn thế nào, cũng chẳng thể khép tội cho chúng ta được, người đừng sợ!" Nàng và Bồng Bái đều không muốn để cho Từ thị biết nguyên nhân mà Vương bà chết, miễn cho lúc hỏi thì nàng ấy sẽ có biểu hiện khác lạ, làm cho người khác cảm giác được.

Nụ cười chắc chắn của nàng rất có sức hút, Từ thị nhìn thoáng qua, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, nàng ấy cũng biết mình không nên truy cứu tiếp. Lúc này vừa xoay chuyển suy nghĩ một cái, Từ thị lập tức cảm thấy quái dị: Gặp gỡ chuyện như vậy, không phải dưỡng nữ nên bị dọa đến mức khóc lóc không thôi sao, tại sao lại biến thành tiểu cô nương nở nụ cười để an ủi một người gia chủ như nàng ấy chứ?

"Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiến vào huyện Tri."

Lại nói tiếp, ở trong mười xã, xã Tụ Bình là nơi gần huyện nha nhất. Vị trí của Phùng gia rất tốt, từ chỗ này mà cưỡi ngựa, chỉ cần ba canh giờ* thôi.

(*ba canh giờ: sáu tiếng)

...

Hai ngày sau, huyện nha của huyện Tri mở công đường thẩm vấn vụ án Vương bà chết chìm.

Khổ chủ là con trai độc nhất của Vương bà, Triệu Đại Triệu. Vốn thân hình của hắn ta đã nhỏ gầy, sau khi ăn xong hai mươi roi thì thân hình đã lảo đảo sắp ngã, dáng vẻ kia giống như gió vừa thổi qua liền ngã, mặt cũng trắng bệch như người chết. Phùng Diệu Quân nhìn chằm chằm vào hắn ta, âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Loại lưu manh thế này, vừa nhìn là biết nằm trong hàng ngũ rất sợ chết, từ đầu tới đuôi chỉ muốn có tiền mà? Ý muốn báo thù của hắn ta căn bản là không thật, sao hắn ta có thể bằng lòng chịu hai mươi roi để kiện cáo chứ?

Là nàng đã nhìn lầm người này, hay trong đó vẫn còn có ẩn tình gì khác?

Triệu Đại Triệu vừa xuất hiện liền quỳ gối xuống trước công đường, trước tiên hắn ta kể lể sự khó khăn khi mẹ con hai người họ sống nương tựa lẫn nhau, sau đó kể lại cảnh tượng bà Vương bà gặp phải trong gia trang Phùng gia theo kiểu thêm mắm dặm muối, cuối cùng nói: "Tiểu thư của Phùng gia vừa nghe được câu chuyện của nước An Hạ liền nổi trận lôi đình, xô đẩy mẫu thân ta, không lâu sau đó đã hối hận, gϊếŧ lão mẫu của ta để diệt khẩu!"

Từ thị ở một bên tức giận đến mức liên tục cười lạnh: "Nói hưu nói vượn, nữ nhi của ta mới có bao nhiêu tuổi, sao có thể gϊếŧ người chứ... ?"

Huyện lệnh họ Hứa, ông ta liếc nàng ấy một cái, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo: "Không đến lượt ngươi nói chuyện." Ông ta lại nhìn qua Triệu Đại Triệu: "Cho dù cô bé ấy có đánh chửi Vương thị, cũng không có lý do gϊếŧ người diệt khẩu mà?" Vụ án không có chứng cứ rõ ràng thế này, nếu không dính phải mấy chữ "bè đảng còn sót lại của nước An Hạ", lại có quý nhân bày mưu đặt kế mà tiến hành, lúc bình thường sao ông ta có thể để ý tới chứ?

Triệu Đại Triệu cắn răng, cố nén sự đau rát trên lưng. Hai ngày rồi, thế nhưng vết roi vẫn không hề có dấu hiệu khỏi hẳn: "Vậy phải nghe sau khi nàng ta đẩy ngã mẫu thân của ta đã nói gì. Ngô thẩm ở phòng bếp hỗ trợ đã nghe thấy rất rõ ràng, bà ấy trở về bèn nói cho ta biết, ta mới, mới biết được cả nhà Phùng thị chính là bè đảng còn sót lại của nước An Hạ, Phùng tiểu thư nghe được lời nghị luận của mẫu thân ta mới tức giận đến thế!"

Ánh mắt của Phùng Diệu Quân vì chuyện này mà cứng lại. Còn có người thứ hai nghe được cuộc đối thoại của nguyên chủ và Vương bà sao?

Đoạn này không được viết trên hồ sơ, Hứa huyện lệnh nhíu mày: "Ngô thị đâu, tiến vào. Sao ngươi có thể nghe thấy hai người kia nói chuyện?"

Tức thì có một phụ nhân với làn da ngăm đen đi vào trong công đường rồi hành lễ, sau đó bà ta nói: "Bên trong sân có trồng một cây Ngọc Lan rất là cao to, cành lá vươn đến trên lầu. Phùng phu nhân muốn ăn hoa ngọc lan chiên dầu, ta bèn bò lên lầu hái hoa, mới hái được mấy bông, không ngờ ở dưới đã nổi lên tranh cãi. Ta trốn ở lầu hai, đầu tiên nghe được tiếng rầm, Vương bà kêu to một tiếng ui da, sau đó Phùng tiểu thư hung dữ nói..."

Âm thanh tức giận của Phùng Diệu Quân vang lên, mang theo tiếng sắc nhọn chỉ có ở tiểu cô nương mà cắt ngang câu sau của bà ta: "Lúc đó ta đều thấy được tất cả mọi người, nhưng chưa từng thấy ngươi. Ngươi nói mình ở trên lầu hai, có ai nhìn thấy không? Sao ngươi không nói mình bay ở trên trời, trên người có thuận phong nhĩ nên cái gì cũng nghe được?"

Nàng nói chuyện vừa trong lại giòn, vừa nhanh lại vội, giống như thả một loạt pháo vậy, bách tính bên ngoài đều nở nụ cười. Hứa huyện lệnh trợn mắt với nàng, trách mắng: "Câm miệng! Từ thị, cố gắng quản cái miệng của nữ nhi ngươi!"

Phùng Diệu Quân lập tức lùi vào trong l*иg ngực của dưỡng mẫu rồi bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự oan ức, đáy mắt lại có tia sáng thâm thúy đang lưu chuyển. Trẻ con tự nhiên là có được đặc quyền của mình, nàng vừa hồ đồ hô lên một tiếng thế này, Huyện lệnh cũng không muốn xử phạt nàng như xử phạt người lớn. Có điều, lời mà nàng muốn nói thì tất cả mọi người đều đã nghe được.

Ngô thẩm nhanh chóng biện bạch, bà ta nói: "Lời nói của Phùng tiểu thư vô cùng đáng sợ, ta không dám nhìn quanh phía dưới. Sau đó Phùng tiểu thư khóc lóc chạy ra ngoài, ta cũng lặng lẽ đi xuống lầu, không dám để cho người khác biết được."

Quả nhiên Hứa huyện lệnh đã thở ra một hơi: "Cô bé ấy nói cái gì?"

"Phùng tiểu thư nói..."

Phùng Diệu Quân vùi đầu vào trong l*иg ngực của dưỡng mẫu, con ngươi xoay chuyển liên tục, đang muốn nghĩ cách đẩy chuyện này sang hướng khác, bên ngoài bỗng nhiên có người giành trước nàng một bước.

"Đợi chút!"

Giọng nói này nghe ra không lớn tuổi lắm, thế nhưng lại có một sự uy nghiêm nhàn nhạt.