Chương 9: Độc ác
Sau khi Từ thị nghe xong, căm hận nói: "Mụ tú bà chết tiệt, đúng là mẹ nào con nấy!"
Con trai của bà Vương? Phùng Diệu Quân vừa nghĩ đã hiểu: "Hắn ta đến gây chuyện ạ?"
Từ thị gắp thức ăn cho nàng nói: "Con không nên lo lắng mấy chuyện này, đừng nghe."
"Con muốn biết, dù sao cũng có liên quan đến con." Phùng Diệu Quân duỗi tay kéo tay áo của nàng ấy lay lay: "Nói cho con đi mà, nếu không thì con vừa ra khỏi cửa, nói không chừng bị hắn ta chặn lại đó."
Từ thị cười lạnh: "Hắn ta dám sao!" Nhưng từ sau khi Phùng Diệu Quân đến Phùng gia đến giờ, chưa bao giờ làm dáng vẻ con nít như vậy trước mặt Từ thị, Từ thị nhịn không được hơi hoảng hốt, cúi đầu nhìn thấy trong mắt nàng tràn đầy sự kiên định cũng không biết tại sao lại nói ra luôn:
"Bà Vương về nhà, cách ngày thì không thấy đâu. Mọi người đi tìm, cuối cùng tìm thấy ở hạ lưu sông phía sau nhà hắn ta." Từ thị dừng một chút: "Con trai bà ấy Triệu Đại Triệu tìm ngỗ tác (1) đến khám nghiệm tử thi, phát hiện lòng bàn tay bà Vương bị rách da, đầu gối bị đυ.ng ứ tím, khớp xương khuỷu tay bị lệch sưng lên."
(1) Người khám nghiệm tử thi.
Nghe như té bị thương, Phùng Diệu Quân mếu máo: "Con chỉ đẩy bà ta thôi, con không gϊếŧ bà ta."
"Ừ, vậy nên Triệu Đại Triệu khăng khăng cho là con mắng bà Vương, bà ta thấy tức giận và xấu hổ không chịu được, nhảy sông tự sát." Từ thị tức giận nói: " Mấy ngày con mất tích, hắn ta đến ba lần, nhiều lần ngồi ở cửa điền trang khóc suốt ngày, cuối cùng còn có một lần tạt nước dơ lên cửa!"
"Đòi tiền sao?" Phùng Diệu Quân ngẩng đầu nhìn mẹ nuôi: "Mẹ có cho không?"
Từ thị thở dài: "Hắn ta đến cửa làm ầm ĩ cả ngày liền, không tốt cho danh tiếng của Phùng gia. Vả lại..." Vả lại dù sao cũng là con gái nuôi đẩy bà Vương, đuối lý trước, nhưng lời nàng ấy nói ra lại thành: "Cho năm mươi lượng bạc, đuổi hắn đi." Dù sao Phùng gia cũng là thân hào nông thôn, buôn bán cần mặt mũi, bị Triệu Đại Triệu làm ầm ĩ như vậy, danh tiếng truyền đi nghe không tốt.
Phùng Diệu Quân nhíu đôi mày mảnh: "Nghe nói Triệu Đại Triệu không phải người đứng đắn."
"Ở quê nhà nổi tiếng lưu manh, vô lại." Từ thị cười lạnh: "Nghe đồn ngày thứ hai sau khi hắn ta lấy tiền xong đã chui vào sòng bạc."
Ánh mắt Phùng Diệu Quân chớp chớp. Đối với những người như vậy, chỉ cho tiền dường như không phải cách hay. Nhưng nàng chỉ là một cô bé mười một tuổi, vung tay múa chân với cách làm của mẹ nuôi thì không tốt, vì vậy không lên tiếng nữa. Từ thị tự mình hết giận, trong nháy mắt lại đẩy đĩa cá rán dầu trà đến trước mặt nàng: "Ta nhớ An An thích ăn cá nhất mà, sao lại ngồi im thế? Đây là cá hòa hoa (2) mới đem tới, mùi vị rất ngon." Cá này được thả nuôi trong ruộng nước, chọn ăn hoa màu, mạ non rớt xuống, thịt không chỉ mịn màng không tanh mà còn mang theo chút mùi thơm của lương thực, giá cả cũng cao hơn nhiều so với các loại cá bình thường.
(2) Một loại cá chép có da sẫm màu.
"..." Nguyên chủ thích ăn nhưng nàng không thích mà, nhất là trong quá khứ ngày nào cũng lấy cá sống lấp bụng, bây giờ ngửi mùi cá là buồn nôn. Cá trong dĩa thật sự rất tươi, con mắt lồi lên, trợn mắt nhìn thẳng nàng. Phùng Diệu Quân giương mắt trừng lại.
"Con không thích ăn." Nàng bất mãn: "Con đổi sang ăn thịt rồi!"
Từ thị ngẩn ra, đôi đũa đang đưa về phía đĩa cá chuyển hướng sang sốt thịt bò ngay lập tức, cho con gái nuôi mấy đũa lớn: "Ăn thịt cũng tốt, mau lớn."
Phùng Diệu Quân nhịn không được bật cười, thật lòng thật dạ.
Được người khác quan tâm cảm giác rất tốt.
Lúc nữ chủ nhân vừa khóc Bồng Bái đã biết điều lui ra, lúc ăn cơm Phùng Diệu Quân quan sát kĩ lưỡng Từ thị, thấy mặc dù cặp mắt nàng ấy vẫn còn sưng đỏ chưa tan nhưng mặt hoa sen chân mày lá liễu, có không ít nét của mỹ nhân, chỉ là so với hình dáng trong trí nhớ của nguyên chủ thì trông hơi yếu ớt hơn.
Phùng thị là bà con xa bắn đại bác cũng không tới của An Hạ Vương, không có người từng làm quan, là thương nhân trung đẳng gia đình đầy đủ sung túc, kinh doanh lương thực và vải vóc. Sau khi Phùng lão gia bệnh qua đời, gánh nặng này rơi vào người phụ nữ như Từ thị, một năm này chắc hẳn nàng ấy rất cực khổ.
Thật ra thì tính cách mẹ nuôi nhanh nhẹn, rộng lượng, hiền lành, biết quản lý việc nhà, là chủ mẫu đủ rồi nhưng lại không có tài cán, không chống đỡ nổi việc buôn bán như cánh đàn ông.
Một quả phụ xinh đẹp dẫn theo con gái đi buôn bán, sợ là khó tránh khỏi bị thua thiệt.
Sau khi ăn xong, Phùng Diệu Quân ngâm mình trong thùng gỗ lớn, thoải mái hưởng thụ lần đầu tiên được tắm nước nóng thời sơ cấp, trong lòng tính toán không thôi.
Tóc vừa mới lau khô, nàng không để ý đêm đã khuya, gọi Bồng Bái đến: "Ta đẩy ngã bà Vương vào giờ Tý, nữ đầu bếp cách ta gần nhất là người của ngươi à?"
"Vâng..." Bồng Bái cảm thấy câu hỏi này rất kỳ quặc: "Là người Vương Hậu phái đến cho ngươi, trước khi ngươi cập kê thì tạm thời để ta sai phái thôi."
"Được rồi, ngươi gọi nàng ta vào đây, đối khẩu cung với ta."
"Ngươi lo lắng sao?" Bồng Bái hiểu ra.
"Không thể không phòng lòng người." Trong lòng Phùng Diệu Quân hơi thấp thỏm, tựa như sau đó có chuyện đang chờ nàng, không để nàng được bình yên: "Ngươi gϊếŧ bà Vương thế nào, nói tỉ mỉ lại đi, không được bỏ sót." Gϊếŧ người không phải là ý định ban đầu của nàng nhưng nếu bà Vương là người thuộc hạ của nàng gϊếŧ thì nàng phải cố hết sức giải quyết phiền phức.
Làm xong chuyện này xem như tạm thời thay Phùng Diệu Quân thật sự giải quyết phiền phức, hai bên hòa nhau. Ai bảo nàng chim gáy chiếm tổ chim khách chứ, mặc dù không phải ý định ban đầu của nàng nhưng cơ hội được sống lại lần nữa rất quý giá, rốt cuộc người ta lại nhường cho nàng.
Nàng không theo chủ nghĩa công bằng nhưng từ trước đến giờ ân oán đều rất rõ ràng.
Những chuyện xấu xa dơ bẩn này, trước kia Bồng Bái nào dám nói với nàng chứ? Nhưng bây giờ hắn ta không xem nàng là đứa bé mười một tuổi nữa, lúc toàn bộ đều ủy thác lại trong lòng chẳng còn mấy gánh nặng.
Sau khi Phùng Diệu Quân nghe xong, hơi chau mày, thầm nói thật ra thì chuyện này không được xử lý tốt cho lắm. Bồng Bái vô cùng kỳ diệu xem hiểu biểu cảm của nàng: "Lúc đó ta vội vàng ra ngoài tìm tung tích của ngươi, giao chuyện này cho thuộc hạ làm, bọn họ hấp tấp quá, làm không được tỉ mỉ."
Nghĩ đến lòng trung thành sáng rõ của hộ vệ lúc đó, Phùng Diệu Quân cũng không hỏi tiếp nữa mà hỏi: "Bồng Bái, công phu của ngươi mạnh cỡ nào thế?" Đây là hộ vệ An Hạ Vương cho nàng, ngoài lòng trung thành ra thì giá trị võ lực cũng là tiêu chuẩn nhất định chứ nhỉ?
Bồng Bái suy nghĩ lại chút: "Trong một trăm binh lính được huấn luyện trong quân đội, ta có thể lấy một địch mười hai."
"Ngươi có sức lực của mười hai người sao." Nàng như có điều suy nghĩ: "Vậy ở nhân loại cũng xem như lợi hại nhỉ?"
Trong mắt nàng tràn đầy tò mò, Bồng Bái cảm thấy lúc này rốt cuộc công chúa cũng có sự đáng yêu của trẻ con, không nhịn được cười nói: "Tương đương với Đình vệ."
Đình vệ là cận vệ của Vương, giá trị võ lực vượt xa võ sĩ thông thường. Nàng nghiêng đầu, trong mắt lộ ra ánh sáng ham học hỏi: "Vậy có thể so sánh với yêu quái không?"
"Yêu quái cũng chia ra rất nhiều loại, yếu nhất thì không thể so với hổ lang lợi hại."
"Mạnh nhất thì sao?"
"Mạnh nhất thì từng có khả năng dời núi lấp biển." Bồng Bái cười nói: "Công chúa cũng biết đấy, trên thế giới này từng có rất nhiều đại yêu quái thấu suốt chuyện trên trời dưới đất, trong loài người chỉ có một ít cường giả mới có thể chống lại. Đến khi loài người hợp nhất thành đất nước, dốc hết vận khí của một nước mới áp đảo được, lúc này mới thắng được bọn chúng, cũng không phải chúng bị gϊếŧ chết mà là chuyển vào nơi núi sâu đầm lớn, ít lộ diện hơn trước."
"Nếu như là rồng, hoặc..." Nàng hỏi từng chút một đến mục tiêu cuối cùng: "Hoặc thuộc họ rồng thì sao?"
"Vậy thì sức lực của một người không thể chống lại được." Bồng Bái vội vàng lắc đầu: "Ít nhất cũng phải sử dụng sức lực của châu quận."