Chương 8: Trở về nhân gian
Đồng thời nàng lại cảm thán rằng trong thời buổi loạn lạc này, ngay cả vua của một nước còn không thể làm theo ý mình, chẳng thể nắm giữ được vận mệnh của bản thân trong tay, như vậy người bình thường nên đi đâu về đâu?
"Bà ta nói rằng phụ vương của ta đã bị người ta chém đầu để đổi công trạng, chuyện này là thật hay giả?"
Bồng Bái im lặng, ánh mắt nặng nề. Vì vậy Phùng Diệu Quân hiểu, bèn cười lạnh và nói: "Ngay cả chút danh dự cuối cùng mà nước Ngụy cũng không cho người ư?" Từ trí nhớ còn sót lại trong thân thể này, chủ cũ của thân thể này là người có tính cách dịu dàng hiền hậu, nếu không vì đã trải qua sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ to lớn thì đã không vọt lên đánh người. Ngoài ra, sau khi biết tin quốc gia sụp đổ, nàng vì đã kìm nén quá lâu nên mới đột nhiên bùng nổ như vậy.
Con giun xéo lắm cũng phải quằn mà.
"Chiến tranh loạn lạc." Bồng Bái thở dài. Khi nước An Hạ bị tiêu diệt, hắn phải bảo vệ ấu chủ chạy thoát nên không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó. Chẳng qua việc bao vây tiêu diệt vương cung An Hạ là một quá trình thảm thiết cỡ nào, có vị tướng quân nào mà không giật dây thuộc hạ: Thả hay là gϊếŧ?
Trong thời buổi rối ren này, biến số nào cũng có cả.
"Ngài đã trưởng thành, nên thần không gạt ngài về những chuyện cũ nữa." Hắn không biết nên vui hay nên buồn: "Vua Ngụy đã hứa rằng sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho nhánh quân đầu tiên công phá được cửa cung, bởi vậy quân Ngụy như sói như hổ. Vua ta tuy tự vẫn để tạ lỗi với giang sơn, nhưng lại bị người Ngụy xông vào cung chém đầu dâng công trạng trước. Chỉ là đến lúc nhập liệm đầu và thân thể đã được nối liền, cũng được chôn cất long trọng với vương hậu. Ngụy vương còn tự mình viết điếu văn."
Ngụy vương hành động như vậy có lẽ là thể hiện sự kính trọng mới một bậc quân vương khác, hoặc có lẽ là để cho người trong thiên hạ nhìn thấy sự độ lượng của bản thân.
Cho nên bà lão kia không hề nói sai, chỉ là lời nói của bà ta mang theo sự kiêu ngạo đặc trưng của nước thắng.
Phùng Diệu Quân im lặng một lúc lâu. Bồng Bái tưởng là nàng đau khổ không nói nên lời, bèn lên tiếng an ủi: "Vương hậu ắt không muốn tiểu thư khổ sở như vậy. Lần này thần tìm được ngài chắc hẳn là nhờ có phúc của người."
Phùng Diệu Quân cười: "Ta không sao, khóc vài lần là sẽ đỡ."
Thấy nàng tuy ưu sầu nhưng vẻ mặt rất điềm tĩnh, Bồng Bái bỗng thấy kỳ quái, thầm nghĩ rằng trải qua biến cố này, chẳng lẽ tiểu thư đổi tính cách luôn rồi? Nên biết rằng từ khi còn nhỏ Trường Nhạc công chúa đã được quốc vương và vương hậu cưng chiều, tới khi được cho Phùng thị làm con thừa tự cũng không có ai dám khiển trách nàng. Tuy nói rằng bản tính của nàng vốn nhu thuận, suy cho cùng là có sự chiều chuộng của tiểu thư cành vàng lá ngọc, khi gặp chuyện sẽ dễ bị kích động, nào có chuyện điềm tĩnh tỉnh táo như bây giờ.
Ban nãy hắn còn tương rằng công chúa lưu lạc ngoài kia đã nhiều ngày, có khi bị sơn quái u quỷ nào đó bám lên người? Dù sao ở nơi rừng sâu núi thẳm như này sao lại không có yêu ma chứ? Nhưng thấy nàng ăn nói rõ ràng, vẫn nhớ tới chuyện trước kia, hiển nhiên chính là nàng chứ không phải ai khác.
Nếu nàng thật sự thay đổi như vậy thì cũng là chuyện tốt. Dù sao nước An Hạ đã mất, nàng không còn là công chúa nữa.
Phùng Diệu Quân biết bản thân khác với chủ cũ, bây giờ có che giấu thế nào thì mai sau vẫn sẽ lộ, cho nên cứ thoải mái mà thể hiện bản tính của mình. Thấy vẻ kinh dị trên mặt hắn dần không còn, nàng mới nói: "Bà lão kia, ngươi định xử lý như nào?"
Bồng Bái hừ một tiếng: "Thần đã xả giận cho ngài rồi!"
Phùng Diệu Quân lắc đầu, vẻ mặt bình thản: "Ta không giận bà ta, chỉ là ta đẩy ngã bà ta rồi, còn đá một cái, mắng một câu là "Ngươi là cái thá gì mà dám nói xấu phụ vương và mẫu hậu của ta! Mụ già kia, cái đầu chó của mụ ngay thậm chí còn chả xứng để đổi công trạng"! Chỉ sợ bà ta nói lung tung khắp nơi, để kẻ nào nghe được thì sẽ rước rắc rối tới cho chúng ta."
Bồng Bái cảm thấy hôm nay tiểu công chúa đã đưa cho mình quá nhiều điều bất ngờ, khiến hắn có phần chết lặng. Khi trước người Hạ bàn tán về tin nước An Hạ đã bị tiêu diệt, sau đó Phùng Diệu Quân biểu hiện khác thường, mấy người hầu hạ nơi đây đều nhìn thấy cả. Nếu bọn họ nói với bên ngoài, đó chính là mượn cớ. Nên biết rằng nước An Hạ bị Ngụy tiêu diệt, mà cả nhà Phùng thị hiện tại đang định cư ở trên lãnh thổ của Ngụy!
Tại sao tiểu cô nương lại tức giận thay cho nước đã bị diệt kia, chẳng lẽ là dư nghiệt của An Hạ? Chỉ cần một người đưa ra kết luận này, như vậy rắc rối lớn sẽ đuổi tới Phùng gia ngay.
Bồng Bái biết những chuyện này không có gì kỳ quái, từ khi còn bé Phùng Diệu Quân đã được coi là nhu thuận, ngoan ngoãn và không thông minh cho lắm. Khi được đưa ra khỏi cung nàng mới chỉ tầm chín tuổi, hai năm nay lớn lên như một đứa trẻ bình thường, làm sao có thể nghĩ ra sự thiệt hơn trong đó?
Hắn phun ra một hơi khí đυ.c: "Tiểu thư yên tâm. Bà lão họ Vương kia sẽ không mở miệng nói này nói nọ. Nữ đầu bếp đứng gần nhất là người của chúng ta, ngoài cô ta ra thì người ngoài không ai nghe rõ ngài đã nói gì với bà ta."
Phùng Diệu Quân khẽ "à" một tiếng, đã hiểu rõ.
Nàng vốn tưởng là Bồng Bái sẽ đe dọa người ta, nào ngờ hắn ra tay diệt khẩu luôn. Làm như vậy thì có thể dứt khoát đoạn tuyệt hậu họa, dù sao những người này có thể bàn tán về nước An Hạ thì cũng có thể nói về nàng. Chỉ là tuân theo pháp luật đã nhiều năm, nàng chưa từng nảy sinh ý định gϊếŧ người, nên chưa từng nghĩ theo hướng này.
Nghe hắn nói về việc gϊếŧ người nhẹ nhàng như thịt gà, từ tận đáy lòng nàng không biết nên có cảm giác gì.
"Ngươi gϊếŧ..." Nàng nghẹn lời trong chốc lát, rồi mới miễn cưỡng hỏi tiếp: "Gϊếŧ mấy người?"
"Không dám. Thần chỉ bày kế xử lý bà Vương kia, không hề động tới những người khác." Bồng Bái giải thích: "Lúc ấy còn có người khác trong bếp, nếu chết hết thì chúng ta có hiềm nghi lớn nhất. Vả lại ngài đẩy ngã bà ta rồi nói chuyện, người bên ngoài không nghe rõ." Nhưng bà Vương thì không thể không chết, bởi vì bà ta nghe rất rõ mấy từ "phụ vương", "mẫu hậu" mà Phùng Diệu Quân nói.
Thấy hắn nhấn mạnh hẳn hai lần, như vậy lời mà nàng nói với bà Vương kia hẳn là không còn ai khác biết. Xem ra ở thời buổi rối ren này không phải là không có vương pháp, muốn gϊếŧ người giải quyết hậu quả thì cũng phải cẩn thận. Bồng Bái nói nữ đầu bếp kia là "người của chúng ta", ý là chỉ vương hậu An Hạ phái tới bên người nàng?
Bồng Bái chờ một lúc, không thấy nàng lên tiếng, bấy giờ mới chợt phản ứng: Mình nói quá thẳng, quá máu me, tiểu cô nương sao có thể chịu cho được?
Hắn hối hận khi nói năng không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng công chúa gây cho hắn cảm giác chẳng giống một đứa trẻ mười một tuổi.
Bồng Bái đang định bổ sung vài câu để chuyển đề tài, chợt nghe Phùng Diệu Quân ngáp thêm cái nữa: "Ta mệt rồi, đi ngủ một lát. Khi nào tới bữa thì gọi ta dậy."
Bồng Bái đổi ngựa giữa đường, nên phải mất ba ngày Phùng Diệu Quân mới trở lại thôn Tụ Bình Tri huyện.
Nhận được tin từ trước, mẹ nuôi Từ thị đã chạy tới thôn trang. Khi hai người vào nhà, bà lập tức ôm lấy cổ Phùng Diệu Quân không chịu buông tay, vừa khóc vừa nói: "Làm mẹ sợ muốn chết! Nếu An An cũng mất, mẹ biết sống thế nào!"
Phùng Diệu Quân có thể cảm nhận được cơ thể bà đang run rẩy, lại thấy đôi mắt bà thâm quầng. Những chi tiết này không dễ làm giả, nên đã cho thấy rõ người mẹ nuôi này yêu thương nàng thật lòng. Phùng gia tuy ít người, nhưng số mệnh đều không tốt chút nào. Hai năm trước Từ thị mất đứa con gái yêu dấu, năm ngoái thì mất chồng, nên đã dồn hết tình cảm vào Phùng Diệu Quân, không thì bà sao có thể chịu đựng được những đả kích liên tục như vậy?
Nhớ tới nỗi vất vả khổ cực trước đây, Từ thị khóc lóc tới mức khó kiềm chế được. Phùng Diệu Quân khẽ nói: "Con đói và mệt quá, muốn tắm nữa."
"Ừ ừ!" Từ thị nhanh chóng lau nước mắt, dặn hạ nhân nấu cơm đun nước. Một mâm đồ ăn ngon mới bày được một nửa mà bát của Phùng Diệu Quân đã được bà gắp cho chất đầy đồ ăn rồi.
Phùng gia không có quy định là ăn không được nói, nên lúc ăn Từ thị hỏi từ đầu tới cuối. Phùng Diệu Quân trả lời tất cả, miệng mở liên tục, chỉ là không có cơ hội ăn cơm.