Chương 4: Trốn khỏi mệnh trời
Mảnh đá này là vì vừa rồi đại chiến với Ngao Ngư đánh vào bờ của nham thạch, bên rìa sắc bén. Nàng dùng hết sức cắt một đường theo miệng vết thương bên tai con cá, kết quả không giữ lại một vết tích nào.
Hóa ra sinh vật này không chỉ có da dày, ngay cả chất thịt cũng cứng đến không có thiên lý như vậy. So sánh như thế, nàng mới biết được bản lĩnh của Vân Nhai. Người này có thể bổ ra một miệng vết thương sâu như vậy, tất nhiên có thể có thần binh chi công, hơn phân nửa phải quy vào bản thân hắn sâu không lường được.
Nàng cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi tân hồn này: “Làm thế nào để lấy được ngọc?”
Đối với Ngao Ngư mà nói, bị người khác lấy đi long châu đã là việc vô cùng nhục nhã, nghẹn khuất nhất chính là còn chỉ xuống phía dưới. Nhưng hắn sốt ruột trả thù, cũng vì không còn cách nào khác: “Khối long châu thứ hai ở trong yết hầu dưới dáy túi diều của gà.”
“...” Hàng này cũng không phải loài chim, sao lại sinh ra túi diều đây! Nàng oán thầm trong lòng, biết điều này đại biểu cho việc mình phải tiến vào những cái răng lành lạnh trong cái miệng rộng.
Thôi, vào thì vào thôi.
Đây đúng thật là những việc đã trải qua cả đời này cũng khó mà quên được.
May mắn Vân Nhai xuống tay tàn nhẫn, nhưng thật ra trong lúc vô ý đã thay nàng mở đã một đường đi, nàng chỉ cần đi vào miệng vết thương là được rồi.
Chỉ là một khi lấy long châu ra, bầy cá chung quanh giống như điên tấn công vào người nàng. Mắt thấy mình sẽ bị vô số răng nanh phân thây, nàng chợt nghĩ ra một ý, trực tiếp đem hạt châu vứt tới một đống lộn xộn trên bờ.
Quả nhiên, bầy cá lại trở về đoạt ngao huyết, không để ý tới nàng.
Nàng thở phào một hơi, lúc này mới bơi về bờ biển, lấy ra long châu.
Hạt châu này cầm vào tay rất êm dịu, có trân châu sáng bóng. Hồn phách của Ngao Ngư đi theo bên người nàng, không ngừng thúc giục: “Mau nuốt vào!”
Nàng ung dung cầm ở trong tay nửa ngày, lại lắc lắc đầu: “Không nuốt.”
“Tại sao!” Ngao ngư nóng nảy, “Ngươi không muốn sống nữa?”
“Có hạt châu này, ta cũng sẽ không đói chết.” Nàng khẽ cười một tiếng, đem hạt châu để sát vào đầm nước.
“Rầm”, một con cá lớn lao ra mặt nước, há mồm bổ nhào về phía nó. Nàng đem hạt châu vừa nhấc, cái đuôi cá không may rớt ở một phiến đá trên thác nước, tự đạp nước không ngừng.
Nàng giơ lên tấm đá, vẩy mấy cái đã đem đầu cá ném xuống dưới, lại cắt ra mấy miếng thịt cá, đặt ở trên miệng tinh tế nhai nuốt. Ngày trước nàng cũng mong muốn ăn thịt cá thái, con cá này thịt cũng không tanh, rất dễ cho vào miệng.
Tròng mắt hồn Ngao Ngư trừng đến mức cũng muốn rơi xuống. Tính sai, thật sự tính sai rồi, nàng lấy nguyên châu đương nhị, có thể lôi lên từng con từng con cá để cung cấp thức ăn cho chính mình, còn nhất thiết phải nuốt nguyên châu để làm gì?
“Cá ở trong đầm này cũng không ít, xem ra mười ngày nửa tháng ta cũng không đói chết.” Nàng nhún vai, hắn lúc này mới chú ý tới vết đỏ ửng bất thường trên mặt nàng cũng dần dần biến mất.
Lại nói trở lại, vừa rồi nàng giống như uống vài hớp máu tươi của ngao ngư. Thứ này là đại bổ, không chỉ đối với cá bơi lội trong hố, mà còn có thể tăng cường thể chất của nàng, bổ sung thể lực cho nàng, cũng làm cho nàng đẩy lui sốt cao.
“Ngươi, ngươi…” Hồn phách Ngao Ngư chỉ vào nàng nói không thành câu, lại hết lần này đến lần khác không biết làm sao với nàng.
“Như vậy xem ra, thời gian của ngươi còn gấp hơn so với ta.” Nàng trừng mắt nhìn, “Còn hơn mới vừa rồi, thân hình của ngươi lại phai nhạt một chút.”
Ngao ngư bỗng nhiên tỉnh táo lại: “Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng nuốt long châu?”
Nàng thu lại tươi cười: “Chỉ sợ ta vừa mới ăn vào, bước tiếp theo ngươi sẽ lập kế gϊếŧ chết ta.”
Ngao Ngư nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào. Đây vốn chính là kế hoạch của hắn, bình yên giả tạo thế nào đều vô dụng.
Nàng bỗng nhiên lại nói: “Như vậy đi, chỉ cần ngươi thay ta nghĩ ra biện pháp ra khỏi thiên khanh hàn đàm, ra được bên ngoài, ta sẽ ăn long châu.”
Ngao Ngư điềm nhiên nói: “Ngươi uy hϊếp ta, còn muốn ra khỏi chỗ này? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!”
“Nếu không thì sao?” Nàng mở hai tay ra, “Cho dù ta có ăn long châu, ngẩn ngơ đứng ở đây cũng không chết được. Làm saoo ngươi có thể báo thù được như ý nguyện đây?”
“...”
Biểu tình của hồn phách Ngao Ngư trong nháy mắt nứt ra.
Đúng vậy, nếu nàng không rời đi nơi này cũng sẽ không chết được, như vậy hắn ra sức giúp nàng nuốt long châu còn ý nghĩa gì nữa!
Thực ra nhìn lại, nàng vừa nhỏ nhắn lại mềm yếu, đi ra ngoài nói không chừng về sau sẽ chết ở bên ngoài, lúc đó mới có thể làm cho hắn toại nguyện.
Nhưng làm sao hắn lại cảm thấy nghẹn khuất đây!
Hồn phách Ngao Ngư phụng phịu nói: “Đầm nước thông với con sông trong lòng đất, ra bên ngoài gần nhất cũng phải nửa dặm.”
Động ở dưới nước rộng rãi, nếu không đầm nước cũng sẽ không tụ nhiều cá như vậy. Nàng chuyển đổi một chút, nửa dặm đường là hơn hai trăm thước, đổi lại thân thể nàng ngày trước khỏe mạnh tuyệt đối không vấn đề gì. Nhưng thân của đứa trẻ con nữ thứ này quá mức mềm yếu, lại vừa mới hết sốt cao, cả người đều mềm nhũn cả ra, làm sao có thể ở dưới đáy nước nín thở bơi qua hơn hai trăm thước?
Càng đừng nói hoàn cảnh dưới nước phức tạp, lại không có ánh sáng, lỡ như tìm sai đường, vậy nàng sẽ nghẹn hết ở trong con sông tối rồi. Cho nên nàng thật thẳng thắn nói: “Ta bơi không tới, làm sao bây giờ?”
Hồn phách Ngao Ngư biết tranh cãi cũng vô ích: “Ta đưa ngươi đi ra ngoài!” Nói ra những lời này thì thầm muốn hộc ba lít máu, chết lại một lần. Đối mặt với cô gái nhỏ này, coi như càng dạy hắn phải dốc hết tâm huyết hơn so với Vân Nhai! “Nhưng ngươi phải thề, nhất định sẽ nuốt long châu!”
“Được.” Nàng cũng không già mồm cãi lão, giơ tay một cái, hung hăng phát ra một lời thề độc, đương nhiên không quên điều kiện là rời đi thiên khanh rồi mới ăn hạt châu. Nếu không nó khống chế cá lớn cố ý đứng ở dưới nền đất của mạch nước ngầm, lập tức có thể trả thù mình.
Lúc này Ngao Ngư mới nói: “Ta sẽ đem hồn phách bám vào trên người một con cá lớn nhất, khống chế nó cùng ngươi đi vào con sông tối. Ngươi chỉ để ý nắm lấy vây cá của nó đừng tuột tay là được!”
Con cá lớn nhất ở nơi này cũng hơn bốn thước, nhẹ nhàng kéo lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng di chuyển cũng không khó.
Nàng nhìn nhìn cá lớn ở trong đầm, lại nhìn nhìn hồn phách lơ lửng trên không trung, không nói lời nào. Ngao Ngư biết nàng suy nghĩ cái gì, vô lực nói: “Ngươi là người, vạn vật linh trưởng, ta chỉ thừa lại một chút tàn hồn, cũng không còn sức khống chế thân thể của ngươi, yên tâm đi!”
Mọi người bất đồng chủng loại. Nó là ngọn đèn trước gió, miễn cưỡng có thể bám vào trên người động vật sống dưới nước thông thường, muốn động thủ với nàng cũng không thể.
Nàng cởi thắt lưng xuống, không chút hoang mang đem những thứ mang theo bên người cột vào, lại dùng túi dưới da cá đem long châu bao lại, sau đó lại cởi ra áo khoác mặc trên người nàng, bọc lại vài lớp.
Cuối cùng, nàng đem mảnh cá còn thừa lại đều đá vào trong nước, nhìn trên bờ sạch sẽ không còn chút dấu vết nào của loài người ngu ngốc, lúc này mới yên tâm nhảy đến hồn phách Ngao Ngư dựa theo trên người cá lớn.
Nàng lấy tấm đá chèn phía sau lưng làm chống đỡ, sau đó hít sâu một hơi, thuận theo nó luồn vào đáy nước.
Tốc độ bơi tự nhiên của cá so với loài người nhanh hơn rất nhiều, mặc dù những luồng nước trên dưới giăng khắp nơi cũng chính là công phu mười mấy lần thở ra hít vào bơi tới nửa dặm ở ngoài, rầm một tiếng nhảy lên nổi trên mặt nước.
Thị lực có thể thấy được, giữa ban ngày, đường sông hai bờ cây cỏ xanh xa thẳm.
Nàng thoát khỏi mệnh trời.
Nàng từ trên lưng cá trở mình xuống dưới, mới vừa đặt bước chân lên mặt đất liền cảm thấy đi đứng mềm nhũn, ngồi phịch trong bụi cỏ thở dốc không ngừng.
“Lời hứa của ngươi!” Hồn phách Ngao Ngư nhìn chằm chằm nàng, trải qua một phen giày vò, hồn thể đã nhạt đi giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.