Chương 3 Ngươi chết hắn cũng chết
"Dựa vào cái gì? " Cô băn khoăn, mọc thêm cánh còn chưa chắc chạy thoát vậy mà còn muốn nhảy xuống đáy vực? Nơi đó không phải là cách mục tiêu càng ngày càng xa hay sao?
"Ngươi treo ở trên cây cũng chỉ có thể chờ chết.” Không biết tại sao, con cá ngao lại có thêm chút kiên nhẫn: "Ngươi xuống đây đi, ta có cách giúp ngươi tiếp tục tồn tại."
"Vậy nói cho ta nghe trước một chút? " Vừa đói vừa mệt, cả người cô đều rã rời. Nhưng vì sống sót, cô có thể nhịn đói để tìm cách biết rõ chân tướng.
"Ngươi không tìm được thức ăn, lại đang bị bệnh, sợ rằng chưa kịp đói chết đã bệnh chết rồi.” Nó giơ hai đầu ngón tay lên, "Không quá hai ngày, ngươi sẽ phải đi theo ta."
Cô lặng lẽ. Dầm mưa đón gió cả đêm, người bằng sắt cũng chưa chắc chịu nổi, huống hồ là một cô bé với thân thể yếu ớt. Cô hoa mắt, không cần sờ trán cũng biết nhiệt độ cơ thể đang nóng lên. Nó nói thật nhẹ nhàng, tiếp tục như vậy cô không chịu được quá một ngày là chết.
"Dưới đó có cái gì giúp ta sống được? " Cô đảo mắt: "Thịt cá ngao sao? "
Vẻ mặt nó giận dữ: "Long châu của ta! "
Nó lại tiến thêm một bước giải thích: "Uống long châu của ta, ngươi có được lực sinh mệnh còn sót lại, có thể sống rất lâu. "
Mưa đã dứt từ lâu, bầu trời hơi sáng, ành hào quang rực rỡ sắp xuất hiện. Cô nửa tin nửa ngờ: "Làm sao biết được ngươi không lừa ta?"
"Lừa ngươi thì được cái gì? Coi như ta muốn ăn tươi nuốt sống ngươi, thì ngươi cũng chưa đủ nhét kẽ răng đâu!"
Ngẫm lại hình thể của Ngao Ngư, lại suy nghĩ về thân hình nhỏ nhắn của chính mình, cô thấy lời này thật sự không sai. "Làm sao xuống dưới được đây?" ở lại chỗ này cũng chết, không bằng xuống dưới tìm đường sống.
"Nhảy xuống thôi.” Cũng chưa tới mười trượng, bên dưới còn là nước sâu, cô nhảy xuống cũng không chết được!
Mặt đất âm u, cô vẫn quyết định chờ một chút, dù sao trời cũng sắp sáng rồi: "Người đó gϊếŧ ngươi, ngươi làm sao có thể...” Cô khoa chân múa tay với nó một chút: “Có thể đi ra?"
Cá ngao nghiến răng nghiến lợi: "Ta không địch lại hắn, bị hắn khoét mất long châu. Chẳng qua hắn đoán sai đạo hạnh của ta, không biết nguyên hồn của ta có thể xuất khiếu. Nhưng thân thể đã chết như ta cũng không kiên trì được quá lâu."
Làm người sẽ có lúc phải chết, làm cá cũng không ngoại lệ. Hiện tại cô còn khó bảo toàn chính mình, nên không có thời gian khổ sở thay nó: "Người đó là ai? "
"Vân Nhai."
“Chỉ có một cái tên? Thân phận thì sao?"
"Không biết."
Nó chết thật là oan. "Hắn cũng là con người? "
Cá ngao trầm mặc một lát: "Có lẽ vậy."
"Hắn muốn long châu của ngươi để làm gì?"
Những lời này chạm đúng “vảy ngược” của con cá, khiến nó lộ ra vẻ mặt dữ tợn: "Dĩ nhiên là muốn lấy đạo hạnh và lực sinh mệnh của ta để sống lâu!"
"Ta ẩn nấp tích lũy nhiều năm, vốn định thừa dịp hôm nay vượt gian khổ hóa rồng, kết quả lại bị hắn tới chặn gϊếŧ!" Ánh mắt nó đã trở nên tàn bạo: "Nhân loại các ngươi mệnh ngắn, lực sinh mệnh không mạnh như chúng ta, nên mới tìm trăm phương nghìn kế để kéo dài tuổi thọ!"
Lời này thật ra không sai, cô cũng muốn được sống thật lâu. Xem ra Vân Nha vẫn luôn ở gần, chú ý đến con cá ngao, đợi đến khi long châu của nó đạt mức hiệu dụng lớn nhất, mới đến đoạt lấy. "Ngươi ở nơi này bao lâu rồi? "
"Ba trăm năm. "
Xem ra, Vân Nhai cũng là một kẻ ẩn nhẫn. "Bây giờ là niên đại gì? "
"Niên đại? "
"Hiện tại ở bên ngoài có mấy phe thế lực, do ai nắm quyền?" Nơi này rất quái dị, có lẽ thế giới nguyên bản của nàng và chính thể không giống nhau.
"Hạo Lê quốc cực thịnh một thời đã tiêu vong từ ba trăm năm trước, chuyện về sau ta cũng không biết.” Ánh mắt của nó rất quái dị: "Ngươi từ bên ngoài tới, hẳn là phải hiểu rõ hơn ta mới đúng!"
Cô sờ sờ mặt mình, mặt dày nói: "Ta còn nhỏ.” Cảm giác sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn này rất đã, vừa tròn vừa trắng như lòng trắng trứng gà lại mềm và đàn hồi như cao su, giả bộ nai tơ cũng không đáng xấu hổ.
"Long châu của ngươi không phải là bị Vân… Vân Nhai ăn hết à, sao còn có thể cho ta? "
"Ta nói rồi, hắn đoán sai đạo hạnh của ta! " Nó cười nhạt: "Từ sau khi ta 400 tuổi đã có thể tái ngưng ra viên long châu thứ hai. Hắn chỉ lấy được một viên."
Cô vừa run vừa hỏi vào trọng điểm, biết mình sắp không chịu được nữa rồi: "Vì sao ngươi cứu ta?"
Nó nhếch miệng, ánh mắt hiện ra vẻ đắc ý: "Ngươi sống sót thì có thể báo thù cho ta rồi."
"Ăn long châu này rồi, ta cũng có thể có được… Đạo hạnh?" Cô suy nghĩ hồi lâu, hiện tại đã học được từ mới của đối phương. "Nhưng ngay cả ngươi cũng đánh không lại hắn, ta càng không cần phải nói, làm sao báo thù cho ngươi?" Thành thật mà nói, nếu cô có thể ra khỏi nơi này, nhất định từ nay về sau sẽ trốn thật xa Vân Nhai. Chỉ cần nhìn thấy người kia là biết đó không phải con đường tốt rồi.
"Ngươi tưởng tượng hay lắm, bản lãnh của hắn đối với nhân loại là rất lợi hại, ở trước mặt hắn ngươi chỉ đáng là một cọng hành mà thôi?" Nó cười phì một tiếng: "Nhưng nếu ngươi uống viên long châu này thì sẽ có trạng thái đồng sinh cộng tử với hắn! Ngươi chết, hắn cũng không sống được!"
Càng nghĩ càng mừng nó không nhịn được cười ầm ĩ. Tiếng cười bén nhọn vang vọng khắp khoảng không, khỏi cần nói cũng biết đã làm cho bao nhiêu người khϊếp sợ rồi.
Cánh tay đã nổi da gà, cô nhanh chóng trấn an, đồng thời ngạc nhiên hỏi: "Ý là ta sống hắn cũng sống, ta chết hắn cũng chết?"
"Đúng!" Nó dương dương đắc ý: "Ngược lại cũng giống như vậy! Đây là do trước khi lâm chung ta đã hạ bùa chú. Nhưng cơ hội để hắn chết trước không lớn. Chỉ cần ngươi chết sau khi dùng long châu, coi như là báo thù cho ta rồi!"
“. . .” Não của con vật này này rõ ràng là bị chạm mạch rồi, cô không biết phải nói gì với nó.
"Đi xuống đi.” Nó cười hì hì, tâm trạng có vẻ thoải mái: "Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nghĩ thông, không ăn long châu?"
"Ăn, ta ăn!" Cô tức giận liếc nó. Nhưng nó tự mình nói thẳng ra như vậy cũng chính vì đoán chắc cô không từ chối được.
Hiện tại cô căn bản không để ý tới đối phương có âm mưu hay dương mưu gì. Chỉ là nếu không ăn long châu thì cô không chống đỡ nổi hai ngày; ăn xong, tốt xấu gì cũng có thể sống lâu hơn một chút, coi như uống rượu độc giải khát thì cô cũng chấp nhận.
Lúc này sắc trời đã sáng, rốt cục có thể thấy rõ cảnh tượng đưới đáy đầm, cô chọn đúng địa điểm, mở to mắt rồi nhảy xuống.
Nếu như con cá ngao này có chút lòng dạ, là có thể nhìn ra chỗ kì lạ của cô. Đổi lại là một đứa trẻ khác thì tuyệt đối không có can đảm nhảy xuống từ nơi cao ba mét. Đáng tiếc nó đã chết, vong hồn mới thường cố chấp với di niệm cuối cùng lúc còn sống, nên thờ ơ với những chuyện khác.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, cô ngắm rất chuẩn, địa điểm đáp đất chính là trên người con cá. Bụng của sinh vật này mềm dẻo giống như giường lò xo đẩy ngược cô vào trong nước, bình yên vô sự.
Rơi vào trong đầm, cô mới phát hiện dưới nước có mấy đàn cá lớn nhỏ đang chiếm cứ, con nào con nấy đều mở miệng vẫy đuôi, giống như điên cuồng khuấy động mặt nước yên tĩnh trong đầm thành bọt sóng.
"Chúng đang giành ăn máu của ta.” Nó nhìn ra nghi vấn của cô, bực mình nói: "Ta cũng thuộc giống rồng, máu của ta với chúng mà nói cũng là thứ đại bổ, một thời gian nữa nói không chừng có thể thành tinh hóa yêu."
Hồ sâu nuôi cá lớn, con cá lớn nhất có thể dài bằng chân cô, trong miệng đầy răng nhọn. May mắn lúc này chúng đang vội vã ăn máu, không có con nào đoái hoài tới cô. Cô bơi tới bên bờ nhặt một mảnh đá sắc rồi lại bới tới bên cạnh thi thể của con cá ngao, cố gắng leo lên, cầm mảnh đá khoa tay múa chân: "Rạch từ đâu tới đâu? "
"Ngươi rạch được không? " Hồn phách của cá ngao lại cười lạnh.