Quốc Sư Đại Nhân

Chương 5: Cành vàng lá ngọc

Chương 5: Cành Vàng Lá Ngọc

Nàng móc Long Châu ra nuốt thẳng xuống bụng. Vận mệnh thật kỳ diệu ban ngày nàng nhìn Vân Nhai nuốt chửng Long Châu còn thấy buồn nôn mà hiện giờ bản thân nàng lại phải làm y như vậy. May mà thứ này vào miệng thì trơn tuột còn có vị ngọt nhẹ nên hoàn toàn không khó nuốt.

Ngao Ngư nhìn nàng không giống giả vờ thì thở phào một hơi, tiếp theo chỉ việc chờ bé gái này chết đi thì cái tên Vân Nhai chết tiệt kia cũng không sống nổi. Nó âm thầm vui sướиɠ chuẩn bị muốn cười lớn mấy tiếng thì đột nhiên lại nghe thấy nàng hỏi: "Ta rơi vào cái hố trời này từ lúc nào vậy?"

"..." Tiếng cười lập tức nghẹn giữa cổ họng nó: "Đến trước Vân Nhai nửa ngày."

Lúc nàng rơi xuống thì trời vẫn sáng sủa nó còn nhìn thấy rõ, lúc đó nó còn chê khối thịt này quá nhỏ không đáng giá nó phí công hút tới chén sạch, hiện tại xem ra hành động thả đi lúc đó của nó rất sáng suốt! Sau đó mưa gió bão bùng Vân Nhai lại bận gϊếŧ quái nên không chú ý tới sự tồn tại của nàng.

Nàng "ồ" lên một tiếng.

Trải qua một đoạn quấy rầy như vậy hồn phách Ngao Ngư càng trong suốt, nó tàn bạo nói: "Chết nhanh lên một chút đi!"

Nàng không nhịn được cười hai tiếng "ha ha", tâm trạng vui sướиɠ: "Ta ra khỏi nơi này rồi thì sẽ đi tìm Vân Nhai, hắn và ta là đồng mệnh tương liên nên hắn sẽ phải che chở cho ta, đảm bảo sự an toàn cho ta."

Ngao Ngư liếc nhìn nàng giống như nghe thấy chuyện rất buồn cười: "Ha ha ha, nếu hắn tìm được ngươi thì ngươi sống không được chết cũng không xong. Ngươi nhìn ta thử xem..." Nó bỗng nhiên cất tiếng cười ta: "Chỉ sợ tới lúc đó ngươi hận không thể chết ngay lập tức! Nếu ngươi không tin thì cứ thử đi!"

Tiếng cười còn chưa dứt bóng dáng nó đã dần dần tiêu tán cuối cùng là biến mất.

Xem ra nó đã hồn phi phách tán.

Hạt châu nàng nuốt vào lúc trước lập tức hóa thành một dòng nước ấm thấm vào lục phủ ngũ tạng, những vết thương trong ngoài mà nàng chịu lúc trước đều tốt lên hơn nửa, chân tay không còn run rẩy nữa sâu trong thân thể còn có một cỗ sức mạnh hùng hậu, mỗi một bước đi bây giờ dường như đều có thể mượn lực rồi bắn lên cao.

Nếu không phải tinh thần nàng còn uể oải thì bây giờ thật sự có thể nói là cả thần hồn và thể xác đều thoải mái.

Con cá lớn đang chở nàng không bị người khác khống chế nên bơi cực nhanh, nhưng nơi đây là một hang động lộ thiên không sóng không gió nên mặt nước nhanh chóng bằng phẳng lại.

Tốc độ dòng nước chảy rất chậm rãi, nàng cúi đầu sát xuống qua bóng ngược trong nước hoàn toàn có thể nhìn rõ bộ dạng của mình hiện giờ.

Đôi mắt tròn và lớn, con ngươi đen sâu thẳm, giống như một viên thủy tinh màu đen sinh ra trong cái muỗng đồ sứ trắng. Mũi môi đều nhỏ và vểnh, hai má béo tròn tựa như có thể véo ra nước, quả thật là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng, trưởng thành chắc chắn sẽ xinh đẹp tuyệt trần.

Trước khi nàng bệnh nặng khuôn mặt chỉ được coi là bình thường mà thôi. Nhưng ông trời đối với nàng không tệ hiện tại đã đổi cho nàng một bộ mặt thật đẹp.

Nàng lại cẩn thận nhìn thêm vài lần, sau khi nhìn rõ khuôn mặt và đặc thù trên người mình thì nàng ngẩng đầu lên xác định phương hướng. Một trận gió thổi qua nàng quấn kỹ lại quần áo trên người nhưng không ấm thêm được bao nhiêu, quần áo và đồ dùng hàng ngày từ lúc lặn xuống sông ngầm đã bị ướt đẫm. Lúc sáng nàng bị hoảng sợ liên tục lại chỉ gặm mấy miếng thịt cá sống bây giờ gió sớm mang theo khí lạnh cứ thế thấm vào thân thể, nếu không phải nàng mới nuốt Long châu của Ngao Ngư thì nàng đã sớm bị bệnh lần hai.

Rốt cuộc vẫn là một con người còn là một đứa bé loài người, kế sách hiện tại là phải nhanh chóng tìm một chỗ tránh gió hong khô quần áo trên người rồi ăn chút đồ ăn nóng, nếu không nàng sẽ không kiên trì được lâu.

Nàng nhìn sắc trời một chút rồi lững thững đi về phía đông cùng hướng với dòng sống lại cố ý tránh khỏi dòng suối bên cạnh. Nơi Ngao Ngư sinh sống đều là nơi núi linh đầm lớn, nói trắng ra là nơi tránh xa người ở là núi hoang rừng già. Hiện tại còn là sáng sớm thời điểm thích hợp nhất cho thú dữ phục kích những động vật đến uống nước bên dòng suối, nàng không muốn vừa ra khỏi đường cùng lại bị săn bắt.

Cứ đi dọc theo con sông này là có thể thoát ra, nàng mượn sức mạnh mà Long châu của Ngao Ngư cung cấp nên vẫn có thể bước đi, như vậy không hề giống đứa bé một chút nào. May mà dọc đường chưa từng gặp phải nguy hiểm sau khi chạy khoảng vài dặm thì nàng thấy được cửa một hang động, rón rén lại gần cửa hang ngửi một hồi vẫn không ngửi thấy mùi thối đặc trưng trong hang động của động vật ăn thịt thì nàng mới yên tâm đi vào.

Trong túi tiền bên người nàng kỳ thực có một hộp diêm nhưng đã bị ngâm nước nên không thể dùng, lộn túi ra tìm thì có một thứ rơi ra đập xuống mặt đất làm tóe lên một hai đốm lửa.

Là một cái răng gãy của Ngao Ngư lớn tầm bàn tay nàng rìa ngoài toàn răng cưa. Hàm răng của yêu quái lâu năm còn cứng hơn cả kim cương, cái răng này là do Ngao Ngư đập đầu mà rơi ra trong trận đấu kịch liệt trước khi chết, nàng thấy sắc bén nên tiện tay thu lại bây giờ thì lại thành niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Trong rừng vừa mới mưa nên cành củi xung quanh đều bị ướt không dễ châm lửa nhưng bảo một cô bé mới mười một tuổi như nàng đi đánh lửa thì cũng quá làm khó nhau rồi. Nhưng nàng nhớ tới hai cây bông gòn đã kết trái quả đã rơi cả xuống đất cách cửa hang không xa thì nở nụ cười.

Trong quả cây bông gòn là sợi bông mềm mại như nhung - nguyên liệu tốt nhất để nhóm lửa. Nàng vạch răng gãy của Ngao Ngư lên vách đá mấy chục lần, quả nhiên có mấy đốm lửa nhỏ tiếp tục văng ra may là bén lửa lên sợi bông.

Nàng không hiểu được tuy Ngao Ngư là động vật dưới nước nhưng vẫn thuộc họ rồng có khả năng phun lửa, răng trên răng dưới của nó ma sát với nhau là có thể dẫn lửa, hơi thở của rộng từ cuống họng đi lên phun ra bên ngoài tạo thành cột lửa.

Hiện giờ mồi tí lửa chỉ là chút tài mọn.

Thế nhưng sức khỏe và sự chịu đựng của bé gái bình thường cũng kém hẳn hơn nàng, nếu không cũng không nhanh chóng mồi lửa lên như vậy.

Rốt cuộc đống lửa bùng lên xua tan khí lạnh và ẩm ướt quanh thân. Nàng cởi bỏ quần áo và đồ dùng hàng ngày rồi mang thịt cá được lấy từ đầm băng ra gác lên nhánh cây để nướng. Sau khi nuốt Long châu nàng có cảm giác bụng đói cồn cào, có lẽ là do khí huyết vận hành nhanh hơn? Hiện tại nàng phải ăn thịt mới có sức lực nhưng bản thân nàng làm gì có bản lĩnh săn bắt mồi tại nơi dã ngoại? Vì vậy nàng tiện đường túm mấy con cá từ trong đầm băng ra, ngộ nhỡ gặp phải thú dữ thì chút mồi này có thể giúp nàng tranh thủ chút thời gian để chạy trốn.

Trong lúc nướng cá nàng lấy ra một tượng gỗ điêu khắc xinh xắn từ trong túi bắt đầu xem xét tỉ mỉ. Tượng này điêu khắc hình chim ưng kỹ thuật không tệ trông rất sống động nhưng không nhìn ra điểm nào thần kỳ cả. Nhưng nàng có thừa kế ký ức của nguyên chủ nên lập tức đi ra ngoài hang nâng tượng gỗ lên môi niệm tụng ba lần một cái tên rồi vung tay ném ra ngoài.

Hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra, tượng gỗ bị quăng lên không trung đột nhiên mở ra cánh chim toàn bộ thân tượng biến lớn hơn rồi biến thành một con chim ưng thực sự!

Cánh chim mở ra phải dài tới hơn bốn mét, có mỏ khoằm cũng có móng vuốt sắc.

Nó lượn vòng trong không trung một vòng kêu lên hai tiếng rồi bay về phía đông, sau khoảng mười hơi thở bóng dáng nó đã biến mất khỏi bầu trời cao.

Chuyện kỳ quái của thế giới này thực sự là đâu đâu cũng có. Nàng nhìn đủ rồi thì quay trở vào hang ăn cá.

Không có gia vị nên thịt cá không đậm đà nhưng lại mang theo mùi khói ăn vào trong bụng cảm giác chắc bụng và thỏa mãn thực sự là hạnh phúc khiến người ta muốn khóc thành tiếng!

Lúc nàng đi lấy củi đốt thì còn nhìn thấy trên những thân gỗ mục mọc nhiều loại nấm nho nhỏ, nhìn đã thấy ngon miệng. Đáng tiếc nàng không có nhiều kinh nghiệm sống nơi hoang dã nên không dám tùy tiện ngắt ăn, tránh cho bản thân trở thành người phụ nữ đầu tiên sống lại không quá năm tập.

Sống lại là cơ hội vô cùng quý giá chỉ có một lần nên nàng cực kỳ quý trọng.