Vương Hắc Tử thấy hai người cứ đứng im ở đó không động đậy gì thì sốt ruột giậm chân: “Mình đi mau đi, còn đứng trù trừ ở đây nữa thì không đuổi kịp mọi người mất.”
Địch Hoằng Nghị xách cổ áo của Vương Hắc Tử, kéo cậu ta về.
“Chuyện này không tới phiên con nít con nôi như cậu dính vào đâu, ngoan ngoãn ngồi lại ở trong thôn cho tôi đi, đừng có hòng chạy theo.”
Vương Hắc Tử bị vạch trần ý đồ thì vội đổi sang kế khác.
“Anh dắt em đi cùng đi mà, chuyện này em cũng có trách nhiệm, em không nên tiếp tay cho Tào Chí Cao, em có lỗi với đại đội của mình, đáng lẽ phải làm cái gì đó để bù đắp mới đúng.”
Đường Thanh Thanh đột nhiên hỏi: “Tào Chí Cao trông như thế nào?”
“Thì hai mắt một mũi một miệng thôi.”
Đường Thanh Thanh hít sâu một hơi, kiên nhẫn hỏi lại: “Anh ta bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu, béo hay gầy?”
“Anh ta thấp hơn anh Nghị một chút, đại khái tới đây.”
Vương Hắc Tử giơ tay lên ngang huyệt thái dương của Địch Hoằng Nghị để làm dấu.
“Cũng gầy hơn anh Nghị một chút, đen thui thùi lùi, tuổi hình như lớn hơn chị Truyền Phương hai tuổi á.”
“Chị Truyền Phương năm nay tròn 18 tuổi, vậy thì anh ta 20 tuổi.”
“Chắc cũng tầm ấy.”
Đường Thanh Thanh di lưỡi chạm khắp trong khoang miệng, hai má thỉnh thoảng lại nhô lên một cái.
“Còn phải tiếp tục điều tra sâu hơn mới biết Tào Chí Cao có phải kẻ phóng hỏa hay không.”
Đồn trưởng Trương thấy lửa giận của các xã viên đại đội Dung Sơn ngày một ngút cao, bọn họ cứ hô hào muốn tới Tào gia trang đòi lại công bằng, khiến ông sốt ruột nhưng lại không biết phải làm sao.
Hai đại đội này vốn đã có mâu thuẫn sâu sắc, gần như mỗi năm đều phải cãi cọ xô xát vài lần.
Mấy năm nay đồn công an đã làm công tác tư tưởng biết bao nhiêu lần mới không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Nếu sự kiện phóng hỏa thật sự có liên quan tới Tào gia trang thì sẽ khó mà tránh được một cuộc xung đột bạo lực.
Nếu đánh nhau thật thì phía công an khó mà khống chế được.
Đây chính là việc lớn, đốt hết toàn bộ lương thực của cả một thôn, khác gì muốn dồn người ta vào đường chết đâu, đây có thể xem là thâm thù đại hận, nếu đổi lại là ông ấy thì cũng không nuốt trôi cơn tức này.
Vừa rồi thậm chí còn có một bà thím từng tham gia kháng chiến muốn kéo cả pháo cối của đại đội ra.
Dân binh cũng vác cả súng ra, hằm hằm muốn đi đánh nhau.
“Đội trưởng Vương, ông không thể để đại đội của các ông dính vào chuyện này được, nhất định phải khống chế bọn họ lại! Nếu làm lớn chuyện này lên thì mức xử phạt sẽ không nhẹ đâu. Đây là hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, nặng một chút sẽ có nguy cơ mất đầu đấy!”
Đại đội trưởng ngồi xổm trong góc hút thuốc lá, bình thường ông chỉ ngậm trong miệng chứ không châm lửa, lần này lại đốt lửa lên, toàn thân chìm trong màn khói lượn lờ.
“Đồn trưởng Trương, nếu việc này là do người của Tào gia trang làm ra, ông có đẩy đại đội trưởng là tôi ra chặn đường cũng vô dụng.”
Nhiều lương thực như thế, đây rõ ràng là muốn lấy mạng người ta mà!
Năm nay bội thu chưa từng có, thế mà lại phải nhịn đói, không có lương thực hệt như ba năm nạn đói kia, dù là ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này được.