“Không phải tôi còn đang điều tra à, ai mà biết có phải trùng hợp hay không?”
Đại đội trưởng không tin, làm gì có chuyện trùng hợp như thế được.
Không chỉ không thấy Đường Truyền Phương đâu, Mạnh Trường Thanh đến Tào gia trang tìm hiểu tình hình cũng nghe nói là không thấy Tào Chí Cao đâu cả.
Bọn họ đã mang đi hết toàn bộ đồ của mình, vừa nhìn đã biết là định bỏ nhà đi.
Các xã viên tìm kiếm rất lâu mà cũng không thấy hai người bọn họ, không biết họ đã chạy đi đâu rồi.
Kho lúa bị đốt, hai người kia lập tức mất tăm mất tích, không phải bọn họ làm thì còn ai vào đây nữa?
Đồn trưởng Trương không cho là vậy, cố gắng khuyên nhủ: “Dù có liên quan tới bọn họ đi nữa, chúng ta cũng biết rõ tình huống, đâu thể đổ hết trách nhiệm lên người Tào Chí Cao được.”
Người của đại đội Dung Sơn đều cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Tào Chí Cao, là người của Tào gia trang chướng mắt bọn họ nên mới phái anh ta làm ra chuyện như thế.
Còn chuyện của anh ta và Đường Truyền Phương, thì là do Tào Chí Cao ép uổng Đường Truyền Phương, còn bắt cô ấy đi.
Để thuận lợi bỏ chạy nên mới cố ý phóng hỏa để thu hút sự chú ý.
Chị dâu của Đường Truyền Phương còn ra mặt xác nhận suy đoán này.
Cô ta nói Tào Chí Cao có ý đồ bất chính với Đường Truyền Phương nhà bọn họ, nhà bọn họ không đồng ý, anh ta còn đe dọa nói là sẽ đốt nhà bọn họ.
Đại đội trưởng đã quát chị dâu của Đường Truyền Phương một tiếng, nếu lời này mà truyền ra ngoài thì sẽ khó mà ngăn cản được.
Đại đội trưởng không nói thêm gì nữa, nếu không phải cán bộ của đại đội, ông ấy không cần phải quan tâm nhiều như thế, nhất định là do Tào gia trang làm rồi.
“Thế này đi, ông cho tôi 10 ngày, không, 5 ngày để điều tra rõ ràng thôi. 5 ngày sau tôi nhất định sẽ cho đại đội các ông một câu trả lời thỏa đáng. Chỉ cần xác định, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ phóng hỏa.”
Đại đội trưởng phun ra một làn khói thuốc: “3 ngày.”
Đồn trưởng Trương tức giận: “Ông quen biết tôi bao nhiêu năm rồi, bây giờ lại cò kè mặc cả với tôi ở vấn đề này à?”
Đại đội trưởng cầm tẩu thuốc gõ nhẹ xuống đất cho rơi hết phần tàn thuốc ở bên trong ra.
“Nếu không phải nể mặt ông, hiện tại mọi người đang tức giận như thế, tôi cũng chẳng cố gắng khống chế làm gì, ba ngày đã là giới hạn tối đa tôi có thể ngăn cản bọn họ rồi. Người của đại đội chúng tôi không phải kiểu ưa gây sự, việc này còn nghiêm trọng hơn đè lên đầu chúng tôi mà ị nữa, chúng tôi không thể không ra tay được.”
Đồn trưởng Trương không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Đại đội trưởng vừa mới từ trong nhà đi ra, các xã viên đã ùa tới.
Một ông chú ồm ồm nói: “Đại đội trưởng, bây giờ chú nói một tiếng thôi là chúng tôi sẽ xông tới Tào gia trang ngay!”
Phía sau ông ấy là một đám thanh niên choai choai cầm vũ khí, ai nấy đều bừng bừng lửa giận.
Cả đám người đông nghìn nghịt đứng vây xung quanh, mỗi người đều lăm lăm vũ khí trong tay chờ xuất phát.