Địch Hoằng Nghị nói: “Chắc là em bị tụt huyết áp nên ngất xỉu đấy, để anh đưa em tới trạm xá khám.”
Đường Thanh Thanh cố gắng giãy ra khỏi l*иg ngực Địch Hoằng Nghị: “Không, không cần đâu ạ, bây giờ em khỏe rồi, không sao đâu ạ, để em từ từ lấy lại sức là được.”
Xưa nay cô đã hay bị như thế, nếu kịp ăn cái gì vào thì bình thường sẽ không bị nặng như thế.
Vừa rồi cô quá tập trung quan sát dấu chân, lại còn đứng dậy bất ngờ nên mới bị ngất thôi.
Địch Hoằng Nghị không ép buộc thêm nữa, trong đại đội cũng chẳng có bác sĩ đàng hoàng, kiểu gì cũng phải lên thị trấn khám.
Trừ khi là bệnh nặng thật sự không chịu được nữa, bình thường người trong thôn sẽ không chịu đến trạm xá khám bệnh bao giờ.
Bệnh này của Đường Thanh Thanh rất có thể là vì ăn uống không có quy luật, lại ăn không đủ no nên bị suy dinh dưỡng. Chỉ cần ăn uống điều độ, bồi bổ đầy đủ thì cũng không cần đến bệnh viện làm gì.
“Em nhớ phải ăn cơm đúng giờ, có điều kiện thì tốt nhất là nên đi khám nhé.”
Đường Thanh Thanh dạ liên tục rồi hỏi: “Đã bắt được tên trộm dê chưa ạ?”
“Bắt được rồi, đã đưa về đồn công an luôn rồi, bọn chúng cũng đã thành thật khai báo. Bọn chúng không chỉ trộm dê mà còn tham gia cờ bạc, bắt bọn chúng xong còn hốt được trọn ổ sòng bạc kia.”
Vương Hắc Tử vô cùng hưng phấn: “Vậy thì tốt quá! Tiếc là em không tận mắt nhìn thấy, nếu không em nhất định phải lụm đồ ném đám trộm kia mới được!”
Địch Hoằng Nghị lại tò mò hỏi: “Mấy đứa không đi chăn dê mà ở đây làm gì?”
“Đêm qua đại đội mình xảy ra chuyện lớn! Có người đốt kho lúa!”
Địch Hoằng Nghị vô cùng giật mình, anh vừa mới về nên chưa biết tin tức này.
Vương Hắc Tử kể lại chuyện bị phóng hỏa cho Địch Hoằng Nghị nghe như thật, còn kể luôn cả chuyện của Đường Truyền Phương và Tào Chí Cao.
“Vậy thì thất đức quá!”
“Chứ còn gì nữa, lúc đầu em đúng là bị đui mù rồi, còn cảm thấy Tào Chí Cao là người tốt, thậm chí còn nghĩ nếu chị Truyền Phương mà lấy anh ta thì cũng tốt.”
Vương Hắc Tử càng nghĩ lại càng thấy tức, chỉ muốn tát cho mình một cái.
“Lúc em vừa chạy tới thì mọi người đã tụ tập, chuẩn bị tới Tào gia trang nói chuyện rồi. Em đặc biệt chạy về để gọi anh cùng tới Tào gia trang đấy. Anh Nghị, anh cũng đi cùng đi.”
“Đây là chuyện quan trọng của đại đội mình, dù là xã viên hay thanh niên trí thức cũng phải chung tay đòi lại công bằng cho đại đội.”
Đường Thanh Thanh nhíu mày: “Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, sao lại làm to chuyện như thế chứ? Đại đội trưởng nói với mọi người à?”
“Giấy không thể gói được lửa, mọi người cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là đoán ra được rồi.”
Tuy Đường Truyền Phương và Tào Chí Cao qua lại rất kín kẽ, nhưng cũng không thể giấu được tất cả mọi người.
Thực tế, kể từ sau khi có tin Đường Truyền Phương sắp bị ép lấy người đàn ông tâm thần hơn 40 tuổi, hai người kia lại càng lui tới thường xuyên hơn.
Mặc dù không bị bắt gặp tại trận, nhưng bây giờ Đường Truyền Phương mất tích, mọi người đều đoán ra là chuyện gì đã xảy ra.