Mấy ngày nay Cố Yên tích cóp tiền mua được một quyển thực đơn, học thực đơn làm đủ món cho Thẩm Gia Dụ ăn.
Thời gian dần trôi qua, tài nấu nướng của Cố Yên dần thấy được sự tiến bộ.
Cứ như thế đến một ngày, Cố Yên vui vẻ bưng bát khoai tây nghiền mới khai phá được ra ngoài.
Mở cửa ra đúng lúc đối diện với người phụ nữ đang chuẩn bị gõ cửa.
Thẩm Gia Dụ sắc mặt khô vàng vẫn như mọi khi ngồi ở hàng hiên phía sau người phụ nữ, chỉ là trên khuôn mặt có thêm vệt đỏ, giống như vừa bị ai đánh.
Người kia nhìn từ đầu đến chân Cố Yên một lượt, sau đó cau mày nói, "Cô chính là người hay mang đồ ăn tới cho con trai tôi?"
Tay bê bát của Cố Yên hơi cứng lại, cô gật đầu, "Đúng là tôi."
Người kia hừ lạnh một tiếng, "Cô không cần đưa cho nó nữa, con trai tôi, tôi tự quản, cô bớt xen vào việc người khác đi."
"Ai biết đồ cô đưa có vấn đề gì không cơ chứ?"
Cố Yên cũng đoán được thân phận của người phụ nữ này.
Cô ta chính là mẹ nuôi của Thẩm Gia Dụ, tên là Trần Lan Ngọc.
Cố Yên im lặng một lát.
Sau đó, cô nhẹ giọng nói, "Cô quản? Mùa đông để trẻ con mặc đồ mỏng như vậy, ăn bữa nay đã lo bữa mai, đây là cách cô làm mẹ?"
Trần Lan Ngọc không nghĩ tới Cố Yên nhìn giống như quả hồng mềm yếu đuối vừa mở miệng ra đã đâm thẳng vào tim đen của người khác, mặt cô ta đỏ lên, quay đầu nhìn xung quanh không có ai, lúc này mới nói, "Cô nói chuyện với người lớn kiểu gì thế? Ở nhà không được dạy kính trên nhường dưới à?"
Nói xong, cô ta trừng mắt nhìn Cố Yên một cái, kéo Thẩm Gia Dụ ngồi ở mép hàng hiên liền cửa phòng bên cạnh, vừa đi vừa chửi Thẩm Gia Dụ, "Đúng là cái đồ sao chổi, mày chỉ giỏi kiếm chuyện cho tao thôi!"
Thẩm Gia Dụ bị Trần Lan Ngọc mắng lại như không nghe thấy, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Chỉ đến trước khi vào cửa, hắn mới quay đầu lại, mặt mày không rõ cảm xúc liếc Cố Yên một cái.
Dưới ánh nắng, đồng tử ánh lên có chút giống như hổ phách, đáy mắt lại lạnh như băng, không có độ ẩm, như thể sắp đóng băng người bị nhìn trúng.
Nhưng mà cũng bởi vì cái liếc mắt này, khiến cho Cố Yên đang tức giận lập tức tỉnh táo lại.
Tiếng đóng cửa nặng nề từ cách vách truyền đến, như là nhịp trống đập vào trong lòng Cố Yên.
Cô cắn môi dưới, cảm xúc tự trách dần dâng lên.
Chính mình có thể cùng Trần Lan Ngọc tranh luận, nhưng nếu như vậy khiến Trần Lan Ngọc tức giận, người chịu tội không phải là Thẩm Gia Dụ sao?
Nhớ đến sự ngược đãi và khinh thường của bố mẹ nuôi đối với Thẩm Gia Dụ, Cố Yên thở dài một hơi.
Ở đời trước, cô từng trách bố mẹ của mình chỉ là người bình thường, không thể cung cấp cho mình một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng cô lại không biết, có người, đang sống cuộc sống thảm hơn cuộc sống mà cô cho là bình thường cả ngàn vạn lần.
Ở một góc tối âm u thống khổ giãy giụa, dù sau này được bố mẹ ruột có thân phận hiển hách nhận về, cũng chỉ là một đêm tối khác dài hơn mà thôi.
Người lừa kẻ lọc, âm mưu trong tối hay công kích công khai.
Chưa một lần được bước ra ánh sáng, không phải là đứa bé yếu ớt này.
Nhưng là một kẻ khác. Một Thẩm Gia Dụ tàn nhẫn ác độc.
Từ hôm đó về sau, Cố Yên không còn thấy Thẩm Gia Dụ ở ngoài hàng hiên nữa.
Đôi khi đi mua đồ có gặp được, Cố Yên cũng bởi vì cảm giác chột dạ kì quặc không dám bước đến chào hỏi hắn.
Mãi cho đến buổi tối nọ, bố nuôi của Thẩm Gia Dụ say xỉn về nhà.
Bố nuôi Thẩm Gia Dụ tên là Ngụy Chính Khôn, là một con ma bài nghiện ngập.
Hắn suốt ngày cầm tiền trong nhà mang đi ra ngoài đánh bạc uống rượu, nếu không hết tiền về nhà đòi thì cũng không quay lại.
Nhưng khi trở về, cho dù là đối với Trần Lan Ngọc, hay là Thẩm Gia Dụ mà nói, đều là tin dữ.Buổi tối khi Cố Yên chuẩn bị đi ngủ, cách vách truyền đến tiếng ném đồ. Giống như tiếng pha lê bị ném xuống sàn, đánh vỡ ban đêm yên tĩnh.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng khóc của nữ nhân trộn lẫn tiếng mắng chửi của người đàn ông, cực kỳ chói tai.
Cơn buồn ngủ của Cố Yên lập tức biến mất.
Cô lập tức vọt ra ngoài, mở cửa phòng.
Gió lạnh ngoài hàng hiên lộng lên như đang gào thét, khiến Cố Yên lạnh đến hít sâu một hơi, cùng lúc đó, tay nắm cửa của Cố Yên cũng trở nên căng thẳng.
Cửa phòng kế bên mở rộng ra, ánh đèn từ bên trong chiếu ra ngoài.
Cố Yên nhìn thấy Thẩm Gia Dụ.
Nói đúng hơn là, cùng hắn nhìn nhau.Thẩm Gia Dụ dựa vào tường, ánh đèn nhợt nhạt dừng ở trên mặt hắn, phía sau là cái bóng vặn vẹo trải trên hàng hiên.
Nửa bên mặt hắn đều là máu.
Máu tươi chạy dọc theo gò má tinh xảo của hắn, chói mắt như đóa tường vi nở rộ mùa đẹp nhất.
Hắn nhìn Cố Yên, ánh mắt trống rỗng, khóe miệng lại nở một nụ cười mỉa mai.
Đây là lần đầu tiên Cố Yên nghe thấy giọng của hắn.
Cố Yên nghe thấy âm thanh sạch sẽ từ miệng hắn nói, "Chị sợ?"
Cố Yên nắm chặt tay, cô nhìn thấy gương mặt trắng bệch của bản thân trong mắt hắn.
Thẩm Gia Dụ nhàn nhạt nói: "Hiện tại hối hận còn kịp."