Hiện tại hối hận, giả bộ không quen biết hắn, đóng cửa phòng lại, không lo chuyện bao đồng, đem tất cả quan tâm che chở xuất phát từ lòng thương hại trước kia đều quên đi, coi như chưa từng xảy ra.
Sau khi mọi thứ tan thành mây khói, tránh xa hắn vẫn còn kịp. Thẩm Gia Dụ vừa dứt lời, tiếng bước chân nặng nề liền từ cách vách truyền đến, cùng với mùi rượu khiến người ta buồn nôn, từ từ lại gần.
Người đàn ông hung hăng quát lớn, "Thằng con hoang này, mày nghĩ trốn ở ngoài này là không bị sao nữa à?"
Hắn ta loạng choạng cầm theo chai rượu bước tới, Thẩm Gia Dụ không hề sợ, chỉ trầm mặc đối diện với Cố Yên.
Người đàn ông thấy Thẩm Gia Dụ làm lơ hắn ta, hung tợn mắng một tiếng, "Thằng con hoang này, tao đang nói chuyện cùng mày đấy!"
Ngay lúc hắn ta vung chai rượu lên đập xuống, Cố Yên đang đơ người đột nhiên chạy lại.
Cô không do dự chút nào lao tới.
Sau đó, cô ôm chặt cơ thể Thẩm Gia Dụ vào lòng.
Lông mi Thẩm Gia Dụ khẽ run lên.
Một mùi hương sạch sẽ thoang thoảng từ trên người thiếu nữ tản ra.
Ở trong nháy mắt vây quanh hắn.
Cùng lúc đó, hắn tận mắt nhìn thấy chai rượu chuẩn xác đập vào lưng Cố Yên.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn cùng tiếng Trần Lan Ngọc thét lên vang vọng cả hàng hiên.
Rượu trắng máu đỏ quện vào nhau chảy xuống.
Đồng tử Thẩm Gia Dụ co lại, hắn nghe thấy Cố Yên nỉ non ở bên tai hắn, "Chị không hối hận đâu."
Nếu đã nói phải bảo vệ em, thì phải nói được làm được.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến người đàn ông đang say rượu lập tức tỉnh táo lại, hắn mơ màng như mới tỉnh ngủ nhìn vào vết thương trên lưng Cố Yên, cùng đống hỗn độn trên mặt đất, mặt hắn ta lộ rõ hoảng hốt, thậm chí lui về phía sau vài bước, "Cô.. Cô.."
Cố Yên cau mày chậm rãi quay đầu, nhìn Ngụy Chính Khôn vẫn chưa bình tĩnh lại, chịu đau mở miệng nói, "Vị tiên sinh này.. Nếu không muốn tôi gọi cảnh sát, không muốn bồi thường, không muốn dính tới pháp luật vì tội gây thương tích cho người khác.."
Cô nhìn hắn ta, mở miệng nói, "Thì phải làm theo những gì tôi nói."
Hàng hiên cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người trầm mặc không nói gì.
Thiếu nữ váy trắng, máu tươi đầy đất, cùng cái ôm ấm áp.
Thẩm Gia Dụ không nghĩ tới, hình ảnh này lại trở thành cơn mộng đau đớn ngày đêm tra tấn hắn.
Khiến hắn tương tư, nhớ mãi không quên.
Khi Cố Yên khám xong trở về, Thẩm Gia Dụ đang ngồi ở trên sô pha.
Đúng vậy.
Điều kiện để Cố Yên không báo cảnh sát là Ngụy Chính Khôn và Trần Lan Ngọc phải để Thẩm Gia Dụ ở cùng cô, thời hạn là ba tháng.
Tuy rằng Trần Lan Ngọc không muốn như vậy, nhưng bị Ngụy Chính Khôn ép buộc nên đã đồng ý.
Ngay từ đầu Cố Yên đã biết, tuy nhìn Ngụy Chính Khôn ở nhà giỏi nhất là đánh vợ đánh con, nhưng thật ra là người cực kỳ sợ dính vào phiền phức, nếu thật sự gọi cảnh sát, hắn chắc chắn sẽ chột dạ muốn chết.
Ba tháng tuy ngắn, nhưng như vậy là đủ rồi.
Bởi vì theo những gì Cố Yên biết, không lâu sau, bố ruột của Thẩm Gia Dụ sẽ cho người đến đón hắn trở về.
Bố Thẩm Gia Dụ tên là Thẩm Thành, nhà làm doanh nghiệp nổi tiếng ở Thủ Đô, không chỉ bản thân có gia thế hiển hách, vợ ông, chính là bà Thẩm bây giờ, cũng là tiểu thư con nhà giàu.
Còn Thẩm Gia Dụ thì là đứa con mà tình nhân của Thẩm Thành sinh ra.
Cũng gọi là con ngoài giá thú.
Tuy rằng những ngày trở về đấy không tốt hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất sẽ không bị bỏ đói, bị đánh bị chửi.
Cố Yên vừa nghĩ, vừa cẩn thận sắp xếp lại đống thuốc, vết thương trên lưng còn chưa khỏi, khi làm hành động mạnh sẽ tác động đến vết thương sau lưng.
Thật ra Cố Yên có lá gan cực nhỏ, lại cực kỳ sợ đau.
Lúc ấy cô dứt khoát chạy lại bảo vệ cho Thẩm Gia Dụ, nghĩ lại cô còn không tin nổi.
Thậm chí không rõ bản thân quyết đoán như vậy, vì quá muốn được trọng sinh, hay vì đồng tình với Thẩm Gia Dụ.
Cố Yên vừa xếp đồ vừa hỏi Thẩm Gia Dụ, "Hôm nay em muốn ăn gì?"
Từ sau khi mang hắn về nhà, hắn vẫn luôn thập phần an tĩnh, Cố Yên cũng không thèm để ý, chỉ lo chính mình nói, "Chị thử xem có thể làm bánh kem được không."
Bởi vì phải trả tiền thuốc và khám chữa bệnh, tiền tiết kiệm của Cố Yên đã chuẩn bị chạm đáy nỗi đau.
Vì thế cô đi tìm quán bánh kem gần nhà xin làm thu ngân, hơn nữa đã được chủ tiệm đồng ý, lúc rảnh có thể đi theo thợ làm bánh của tiệm để học làm đồ ngọt.
Đang lúc Cố Yên mở cuốn note của mình ra, xem công thức và các bước làm bánh kem, Thẩm Gia Dụ chợt mở miệng, "Nếu chị vì thương hại mà đối xử với tôi như vậy, không cần thiết."
Cố Yên hơi giật mình.
Thẩm Gia Dụ hờ hững nói, "Tôi không cần, cũng không thể báo đáp chị."
Cố Yên quay đầu nhìn hắn một lúc, sau đó cười cười.
Cô thò lại gần hỏi, "Vết thương trên đầu đã tốt hơn chút nào chưa?"
Nói xong, cô vén mái tóc mềm mại của hắn lên, nhìn băng gạc trên trán phải của hắn, nhẹ giọng nói, "Bác sĩ nói mấy ngày nay không thể để nó dính nước, em phải cẩn thận một chút nha."
Độ ấm cơ thể trên tay cô đặt ở giữa cái trán lạnh lẽo của hắn.
Khiến cơ thể Thẩm Gia Dụ hơi cứng lại, nhưng né tránh như mọi khi, ngay cả lời vừa muốn nói cũng không nói nữa.
Bởi vì hắn bỗng nhiên phát hiện.
Bản thân còn tham luyến độ ấm này hơn so với mình nghĩ.
Hắn chậm rãi giương mắt, nhìn chằm chằm Cố Yên đang vì hắn kiểm tra miệng vết thương, đáy mắt có cảm xúc gì đó dần dần lắng đọng lại.