Chờ bọn trẻ đi rồi, Cố Yên mới xoay người, cau mày đi đến bên Thẩm Gia Dụ đang ngã nhào ở góc hẻm.
Trên mặt hắn có vết thương, cơ thể cũng bầm dập xanh xanh tím tím.
Từ lúc Cố Yên xuất hiện, ánh mắt hắn vẫn luôn không rời khỏi cô.
Tựa như tuyết tháng mười hai, lạnh lẽo mà dừng ở trên người, rõ ràng không phải thực thể, lại khiến người ta phát run.
Cố Yên cắn môi dưới, vẫn là vội vàng đi qua, ôm hắn lên, cơ thể vốn dĩ đang nằm im không động đậy, Thẩm Gia Dụ đột nhiên kịch liệt giãy giụa, trực tiếp giãy ra khỏi ngực Cố Yên.
Hắn lùi về phía sau một bước, lưng dựa lên bức tường loang lổ của hẻm, ánh mắt nhìn Cố Yên tựa như băng.
Thực hiển nhiên, hắn không chấp nhận thậm chí là bài xích hành vi thân mật như vậy.
Cố Yên ngồi xổm xuống giải thích cho hắn, "Em bị thương, nếu không về bôi thuốc, sẽ để lại sẹo."
Cô chống cằm nói, "Em lớn lên đẹp như vậy, nếu có sẹo sẽ rất đáng tiếc nha."
Thấy Thẩm Gia Dụ vẫn thờ ơ, Cố Yên liền tiếp tục nói, "Không thì em đi phía sau chị, chị về nhà lấy thuốc cho em nhé?"
Thẩm Gia Dụ nghiêng đầu nhìn cô, như là suy tư điều gì.
Sau đó, hắn hơi kéo khóe miệng, đôi môi nhấp thành đường thẳng.
Cố Yên cảm thấy, hắn như vậy là đồng ý.
Vì thế cô thử đứng lên, đi vài bước, quay đầu lại xem, phát hiện Thẩm Gia Dụ quả nhiên nhắm mắt theo đuôi đi sau chính mình.
Đồng tử xinh đẹp màu hổ phách của thằng bé nhìn cô, như đứa nhỏ không nhà để về.
Tim Cố Yên mềm nhũn, nhìn hắn cười cười.
Sau đó cô trở lại chỗ bán gà, thanh toán tiền, đem trứng gà cất vào giỏ rau.
Đại thẩm nhìn Thẩm Gia Dụ đứng sau Cố Yên, sắc mặt lộ ra một tia kinh ngạc, muốn nói cái gì đó, vẫn là thôi.
Cố Yên cứ như vậy đưa Thẩm Gia Dụ trở về nhà.
Đường phố chiều tối được nắng đỏ chiều lộng lẫy nhuộm lóa mắt người nhìn, tựa như một bức tranh thủy mạc đang từ từ được giờ ra.
Phía trước là Cố Yên cầm giỏ rau nhỏ giọng ngâm ca, phía sau là Thẩm Gia Dụ cả người bị thương trầm mặc không nói gì.
Trên đường về, Cố Yên vẫn luôn giống con chim nhỏ ríu rít mà hỏi chuyện Thẩm Gia Dụ không để hắn yên.
"Em cảm thấy là trứng bao cơm ngon hơn hay là cơm chiên trứng ăn ngon hơn nha?"
"Em có ăn được hành không? Có thể ăn được hay là không ghét á?"
"A, em mau nhìn nè, em có muốn ăn hồ lô đường không nè, nhìn thôi đã thấy ngon lắm rồi."
Thẩm Gia Dụ cả đường vẫn không nói gì, tai không nghe mắt không thấy, không nể tình trả lời câu nào.
Cố Yên cũng không để ý đến sự lãnh đạm của hắn, tiếp tục ba câu lại có một câu hỏi chuyện đồ ăn để cùng hắn nói nói cười cười.
Sau khi về tới nhà, Cố Yên lập tức rửa tay, lấy hòm thuốc ra.
Thẩm Gia Dụ không muốn bước vào nhà cô, như mọi khi, ngồi ở bên ngoài hàng hiên.
Hiện tại đã tương đối trễ, ánh trăng cũng đã leo lêи đỉиɦ đầu.
Ánh trăng sáng tỏ như nước suối thanh khiết chảy xuôi xuống theo cửa số hàng hiên có chút cũ nát, cũng như là mảnh sa xinh đẹp uyển chuyển nhẹ nhàng, bao phủ trên người đứa trẻ đang ngồi ghé dưới hàng hiên.
Khuôn mặt trắng nõn của hắn được ánh trăng chiếu sáng mềm mại ửng lên như nhung, lông mi cong dài buông xuống như cánh bướm, đáy mắt tĩnh lặng như nước nay cũng có thêm một tia sáng tươi tắn, chiếu đến đôi đồng tử thanh triệt trong suốt của hắn.
Cố Yên không khỏi cảm khái một trận, khi còn nhỏ Thẩm Gia Dụ đúng thật là tinh xảo đáng yêu a.
Nếu không phải điều kiện không cho phép, Cổ Yên thật sự rất muốn không màng gì nhào lên nắn bóp khuôn mặt của hắn.
Thẩm Gia Dụ nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu lại, không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng, cũng không sợ dơ, trực tiếp ngồi xuống bậc thang cùng hắn.
Cố Yên lấy tăm bông từ trong hòm thuốc, nương nhờ ánh trăng mày mò dược phẩm, cô từ từ đem tăm bông nhúng vô nước thuốc trong suốt, cô nhẹ giọng nói, "Nếu em đau thì kêu lên cho chị biết nha."
Lông mi Thẩm Gia Dụ rung rung, thoáng lướt qua cánh tay Cố Yên đang bôi thuốc cho hắn.
Cố Yên nhìn miệng vết thương trên mặt hắn, đau lòng chớp chớp mắt.
Đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy, đáng lẽ hẳn phải được trải qua tuổi thơ một cách vô lo vô nghĩ chứ không phải đau thương thế này.
Cô cẩn thận thổi khí cho hắn, nhẹ nhàng dùng tăm bông thoa thuốc lên miệng vết thương trên miệng hắn, vừa thoa vừa hỏi, "Có đau hay không?"
"Có nặng tay quá không?"
Thẩm Gia Dụ chỉ trầm mặc không nói gì mà nhìn chằm chằm cô, nhưng cũng không lộn xộn, chỉ an tĩnh ngồi đó.
Sau đó, ánh mắt hắn dời xuống, dừng ở cổ chân sưng vù đang lộ ra ngoài của cô, đồng tử thanh lãnh hơi hơi tối lại.
Chờ đến khi thoa xong thuốc cho hắn, Cố Yên cười cười, "Như vậy là được rồi."
Thiếu nữ mặc trên người chiếc váy trắng giản dị, chưa được chủ nhân sửa soạn, vài vụn tóc mái bị gió thổi phất phơ trên trán.
Khi nở nụ cười, trong mắt như chứa cả một dải ngân hà.
Cô mỉm cười nói, "Em đói bụng chưa? Cơm chút nữa thôi là xong hết rồi."
Thẩm Gia Dụ chớp chớp mắt.
Cố Yên đi vào nhà rồi lại ra, mang đến vẫn là món trứng bao cơm như lần đầu mới gặp, trên trứng bao cơm cũng vẫn là mặt cười vẽ bằng sốt cà chua vừa méo mó vừa buồn cười.
Cố Yên đưa cho hắn một cái thìa nhỏ, nói, "Nhân lúc nóng mau ăn đi."
Thẩm Gia Dụ không động đậy, Cố Yên nghĩ nghĩ, quyết định rời đi trong chốc lát.
Chờ buổi tối lúc cô ra ngoài để đi dạo, nhìn thấy cái mâm để ở góc nhỏ đã không còn đồ thừa, đáy lòng không nói rõ được dâng lên một cảm giác thỏa mãn vô cùng, không tiếng động mà cười cười.
Cô biết Thẩm Gia Dụ vẫn chưa buông lỏng cảnh giác với cô, rốt cuộc hắn cùng những đứa trẻ khác không giống nhau, quá khứ chịu quá nhiều ngược đãi, trong lòng tự nhiên có bóng ma, nhưng ít ra như vậy cũng tốt hơn là không gì cả, không phải sao?
Tương lai có khi cô còn có thể cùng hắn sống chung thật tốt, như vậy cô cũng có thể dạy dỗ những nhân sinh quan cùng tư tưởng chính xác cho hắn, kéo hắn khỏi con đường hắc hóa nghiệt ngã không lối về.
Sau đó, làm người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa căn chính miêu hồng.